Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 853:

Chương 853:Chương 853:
Mùi tanh hôi lan tràn ra, quản gia cười nhạo một tiếng, giống như là đang cười nhạo Trần Kiệt nhát gan, tiếp đó hắn chậm rãi đứng thẳng người, lại cúi người bái với Trần Kiệt, ra hiệu anh ta tiến vào.
Trần Kiệt rất sợ hãi, bởi vì nguyên nhân sợ hãi, đầu óc của anh ta đã vô phương suy nghĩ như bình thường, thế nhưng anh ta vô cùng rõ ràng, nếu như không đi vào, hôm nay anh ta sẽ không cách nào rời khỏi nơi này.
Trần Kiệt vùng vẫy một hồi lâu, mới bò lên được từ trên mặt đất, anh ta lảo đảo tiến vào trạch viên, không đợi anh ta đứng vững, cánh cửa lớn cũ nát sau lưng kia đã đóng lại.
Cảm giác lạnh lẽo thấu xương từ bốn phương tám hướng cuốn tới, Trần Kiệt chỉ cảm thấy vô cùng ngạt thở, sắc mặt của anh ta trắng bệch, hai chân run rẩy, lúc nhìn về phía quản gia, anh ta cố gắng nở một nụ cười so còn khó coi hơn khóc.
"Quản gia, dẫn tôi đi gặp ông Kim đi..."
Ánh mắt quản gia lượn quanh một vòng trên người Trần Kiệt, cuối cùng quay người đi tới căn phòng thấp bé trong viện.
Hai chân Trân Kiệt run run, bước đi theo.
*xx+*
Hiện tại mình nói là giúp Bạch Trân Trân một tay, nhưng thật ra cũng là đang rèn luyện kỹ thuật của mình, cậu ta cảm thấy mình vẫn nên làm vài chuyện mới có thể an tâm.
Hiển nhiên Bạch Trân Trân sẽ không từ chối, hí ha hí hửng giao tất cả công việc cho Cổ Anh Hùng, còn cô thì giống như là một bà chủ chỉ tay năm ngón nằm trong phòng làm việc chây lười.
"Chị Trân Trân, chị quá coi thường tôi, đây đều là mấy ca nhỏ mà thôi, em làm được."
Bạch Trân Trân tranh thủ ngay lúc Cổ Anh Hùng nghỉ ngơi hỏi thử cậu ta có cần hỗ trợ hay không, Cổ Anh Hùng lại vỗ bình bịch ngực của mình và nói.
Mặc dù đều là thi thể tử vong bình thường, có điều số lượng thi thể nhiều, xử lý quá nhiều rất phiền toái.
Trước đó Bạch Trân Trân giúp anh ta một việc lớn thế, hơn nữa còn không so đo chuyện mình tính kế cô, trong lòng Cổ Anh Hùng vẫn luôn khắc ghi chuyện này, luôn muốn có thể báo đáp lại một hai mới vui lòng.
Hôm nay vận may của Bạch Trân Trân không tệ, nhà tang lễ có không ít khách tới, có điều thi thể được đưa tới đều là tử vong bình thường, xử lý đơn giản chốc lát là xong, thậm chí cô không cần tự mình ra tay, Cổ Anh Hùng sẽ hí ha hí hửng tới nói muốn giúp đỡ.
Bạch Trân Trân hoạt động thân thể một lát, nhìn thoáng qua thời giờ, cảm thấy hôm nay có lẽ là mình không cần tăng ca, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc tan tâm thì cửa phòng làm việc lại bị người gõ.
Nói xong, cô thong dong đi về phòng làm việc của mình tiếp tục nằm.
Thời gian một ngày cứ thế đi qua bình yên, chờ đến giờ tan sở, lúc Bạch Trân Trân đứng dậy từ trên ghế sa lon, cảm thấy xương cốt trên người mình dường như đã sắp do cô nằm nhiều quá nên bị giòn.
Bạch Trân Trân đối với việc này vui như trong lòng đang nở hoa, cô vỗ vỗ bả vai của Cổ Anh Hùng, cười híp mắt nói: "Tiếp tục cố gắng, tôi xem trọng anh lắm." Bạch Trân Trân: "...'
Bạch Trân Trân đặt đồ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn.
Diệp Thanh Mi đỏ mắt từ bên ngoài tiến đến, nhìn dáng vẻ của cô ta, hình như là mới vừa khóc xong.
"Mời vào."
Không phải chứ, chuyện hồi sáng không phải cô ta đã khóc một trận rồi sao, lúc Bạch Trân Trân rời đi tâm trạng của cô ta đã ổn định, nói mình sẽ không để ý chuyện lúc trước, bây giờ chỉ mới qua bao lâu, tại sao lại khóc?
Bạch Trân Trân thấy thế, rút mấy tờ giấy đưa cho cô ta, nói: "Lau nước mắt đi, bây giờ chị thế này trông xấu lắm."
Thấy cô ta thế này, Bạch Trân Trân vuốt lưng của cô ta, nhẹ giọng an ủi tâm trạng của cô ta, thấy cô ta chưa chắc qua một lát là dừng được, Bạch Trân Trân đỡ cô ta đến ghế sa lon ngồi xuống.
Diệp Thanh Mị vừa nói vừa khóc, khỏi phải nói ấm ức đến chừng nào.
"Trân Trân, hu hu hu... Chị cảm thấy trong lòng của chị thật khó chịu... Chị cũng không biết chị thế nào... Chỉ là rất muốn khóc..."
Có lẽ là bởi vì cái ôm ấp của Bạch Trân Trân thật sự có ma lực thần kỳ nào đó, cô ta áp vào trong lòng Bạch Trân Trân khóc một hồi, cảm xúc đã dần dần ổn định lại.
Bạch Trân Trân bèn đón tiếp, còn chưa mở miệng, Diệp Thanh Mị đã nhào vào trong lòng của cô, hít mũi khóc lên.
Diệp Thanh Mi ngượng ngùng cười cười, nhận khăn lau sạch nước mắt của mình.
Sau khi ở trong lòng Bạch Trân Trân khóc một trận, Diệp Thanh Mị cảm thấy dường như tảng đá trĩu nặng đè ép tim mình đã bị dời đi, ngay cả hô hấp cũng thông thoáng hơn trước đó.
Cô ta thở ra một hơi thật dài, không đợi Bạch Trân Trân hỏi thăm, đã nói tình huống của mình.
"Trân Trân, chị cũng không biết là thế nào, cả ngày hôm nay vẫn ổn, thế nhưng lúc sắp tan việc, chị lại không khống chế nổi cảm xúc của mình, không hiểu sao cảm thấy rất bi thương, rất khó chịu, không nhịn được muốn khóc..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận