Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 774:

Chương 774:Chương 774:
"Trân Trân, em không mời anh lên ngồi một chút à?"
Hạ Triêu Yến dựa vào cái xe thể thao màu đỏ phô trương, dưa Bạch Trân Trân đến cao ốc Xương Mậu.
Thấy Bạch Trân Trân muốn tháo dây an toàn đi xuống xe, Hạ Triêu Yến ngăn cản cô, anh ta nghiêng đầu nhìn Bạch Trân Trân ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm.
"Đêm nay là một buổi đêm làm người ta sung sướng, không phải sao?"
Bạch Trân Trân cười một tiếng, đưa tay để trước ngực Hạ Triêu Yến, đối phương mỉm cười nhìn cô, đưa tay muốn bắt lấy cánh tay Bạch Trân Trân, có điều lại bị cô né.
"Đúng là một buổi đêm làm người ta sung sướng, có điều chấm dứt tại đây đi."
Bạch Trân Trân vừa nói, khuôn mặt vừa lộ ra vẻ mệt mỏi: "Tôi đã cùng anh đi chơi rồi, ăn cũng ăn rồi, nếu anh còn yêu cầu lên nhà nữa thì có thể không phải là việc mà quý ông nên làm, anh Hạ, anh đừng quá trớn.'
Hạ Triêu Yến cười một tiếng, anh ta ngồi ngay ngắn lại lần nữa, thở dài một hơi, tiếc nuối mở miệng nói: "Thật đáng tiếc, anh còn tưởng rằng tối hôm nay có thể đi dần từng bước vào phòng em."
"Trân Trân, anh cảm thấy hai chúng ta rất hợp nhau, anh thích em, em cũng không có ác cảm với anh, không biết anh có thể nhận được sự xem trọng từ em rồi chúng ta có thể tiến thêm một bước hay không."
Hạ Triêu Yến: "... Lúc này em còn so đo thành ngữ với anh có tác dụng gì hay không?”
Vừa nói dứt câu, Bạch Trân Trân cởi dây an toàn ra, sau đó trực tiếp mở cửa xe, đi từ trên xe xuống.
Bạch Trân Trân mỉm cười trả lời: "Vậy nếu không thì sao?"
Chuyện này có phải hơi quá mức hoang đường rồi không?
Đúng vào lúc này, Hạ Triêu Yến cùng từ trên xe bước xuống, anh ta vòng qua đầu xe đi tới trước mặt Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân nhìn anh ta, nhíu mày nói: "Câu thành ngữ đi dần từng bước này hẳn không phải dùng như vậy chứ?”
Bạch Trân Trân bị bao vây giữa xe và anh ta, khoảng cách giữa hai người quá gần, anh ta vừa nói vừa chậm rãi tới gân Bạch Trân Trân như thể muốn làm gì đó.
Một người nhìn có vẻ cà lơ phất phơ khi nghiêm túc vẫn cực kì hấp dẫn người khác, anh ta mỉm cười nhìn Bạch Trân Trân, trong mắt là vẻ nghiêm túc trước đó chưa từng có.
Đôi mắt xinh đẹp của anh ta được ánh đèn rọi vào giống như có những vì sao vỡ nát rải trong đáy mắt.
Giọng anh ta rất êm tai, mang theo ý dụ hoặc nồng nặc giống như đang dụ dỗ Bạch Trân Trân vậy.
Bạch Trân Trân mỉm cười mở miệng, cô phất phất tay với Hạ Triêu Yến, chạy bước nhỏ về phía cửa cao ốc.
Nhưng Bạch Trân Trân bất thình lình nhún thấp người xuống, chui ra từ dưới nách anh ta, chạy mấy bước nhỏ kéo giãn khoảng cách với Hạ Triêu Yến.
"Chuyện này tôi cũng không thể tùy tiện đồng ý với anh, anh phải để tôi suy tính thật kĩ càng mới được."
Bầu không khí cũng đã làm tới cái mức này rồi, câu trả lời của Bạch Trân Trân dường như cũng đã được xác định. Trông thấy Bạch Trân Trân chạy đi không hề quay đầu lại, Hạ Triêu Yến cũng không đuổi theo sau cô, nhìn bóng người Bạch Trân Trân biến mất ở cửa vào cao ốc, trên mặt anh ta lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.
Có câu nói liệt nữ sợ đàn ông dây dưa, Hạ Triêu Yến có tướng mạo đẹp trai, gia cảnh sung túc, vung tay cũng hào phóng, hơn nữa dù anh ta là người nhìn có vẻ cà lơ phất phơ nhưng cũng không phải một người không tôn trọng phụ nữ, cho nên đi lại vài lần thì quan hệ giữa hai người cũng coi là quen thuộc.
Ở phía bên kia, Bạch Trân Trân về đến nhà tắm rửa thay quần áo mặc ở nhà thoải mái xong liền ngồi tê liệt trên sofa xem băng ghi hình.
Hạ Triêu Yến đứng dưới lầu không bao lâu đã nhanh chóng lên xe rời khỏi chỗ này.
Hạ Triêu Yến nhẹ giọng thầm thì một câu, ngược lại anh ta cũng không bất ngờ gì, hai người tính qua tính lại thì cũng chưa quen được quá bốn ngày, tiến triển nhanh như vậy cô không tiếp nhận nổi cũng là bình thường.
Từ ngày nhìn thấy Hạ Triêu Yến ở cao ốc Trung Ngân, cũng không biết cái tên kia đã dùng thủ đoạn gì mà lấy được địa chỉ nhà Bạch Trân Trân, sau đó anh ta lại bắt đầu mô thức theo đuổi bám dai như đỉa.
"Quả nhiên không dễ dàng như vậy."
Hồi tưởng lại những gì phát sinh ngày hôm nay, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy trong lòng mỏi mệt, trước cô còn cảm thấy nghỉ phép thật thú vị, nhưng thời gian dài thì cô lại cảm thấy cũng không vui lắm.
Cô xem băng thu hình một hồi, kéo điện thoại từ bàn bên cạnh tới.
Ngón tay nhỏ nhắn của bạch trên trân ấn chọc trên bàn phím, rất nhanh đã gọi cho một số điện thoại quen thuộc.
Điện thoại kêu không bao lâu đã được người ta nhận, một giọng nói mang theo chút tức giận truyền tới từ đầu dây bên kia.
"Ai hơn nửa đêm rồi mà còn quấy nhiễu người ta đi ngủ? Tốt nhất là có việc, nếu không đừng trách tôi đây không khách khít"
Người ở đầu dây bên kia hùng hùng hổ hổ, tràn đầy năng lượng, tâm trạng hiển nhiên là rất tệ, Bạch Trân Trân kéo điện thoại ra xa một chút, chờ đến lúc người bên kia ngừng công kích, Bạch Trân Trân mới một lần nữa kéo điện thoại tới gần bên tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận