Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 74:

Chương 74:Chương 74:
"Không phải cô ta đã rời đi rồi sao? Sao đột nhiên xuất hiện ở đây?"
Ba năm trước, Vương Kim Phát nói muốn kết hôn, còn tổ chức tiệc đính hôn, mời bạn bè ở đồn cảnh sát tới tham dự, Tống Trường Minh cũng gặp được Kiều An Na khi đó.
Kiều An Na trong ký ức là người phụ nữ xinh đẹp đẫy đà, tình cảm giữa cô ấy và Vương Kim Phát rất tốt, nghe nói đã yêu đương rất nhiều năm rồi, nhìn thấy họ sắp tu thành chính quả, các anh em trong đồn cảnh sát cũng vui cho họ.
Kho đó, quan hệ giữa Tống Trường Minh và Vương Kim Phát vẫn chưa ác liệt tới mức này, cho nên khi Vương Kim Phát và Kiều An Na quyết định ngày cưới còn gửi cho anh thiệp mời.
Chỉ là sau đó nghe nói Kiêu An Na đột nhiên không từ mà biệt, hôn sự cũng hủy bỏ, bởi vì Kiều An Na mất tích, Vương Kim Phát đã suy sụp thời gian rất dài.
Ai có thể ngờ được Kiều An Na đột nhiên xuất hiện trong hầm với dáng vẻ này.
Một người đang yên đang lành, sao cô ấy lại biến thành quái vật?
Tống Trường Minh nghĩ như vậy, cũng hỏi ra như vậy.
Trân Tiểu Sinh đi tới, ông ta nhìn bộ dạng đó của Tống Trường Minh, không nhịn được nói: "Trưởng quan, cậu có gì cứ nói thẳng là được, sao phải bày ra dáng vẻ này? Cô Bạch dĩ nhiên sẽ trả lời, cậu không cần do dự như vậy."
"Cô Bạch, cô nói gì? Tiểu quỷ?"
Nhưng hiển nhiên Bạch Trân Trân đã hiểu lầm Tống Trường Minh, anh thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, vội vàng xua tay nói: "Cô Bạch, tôi không có ý đó."
Nếu đây cũng là một chiến sĩ theo chủ nghĩa duy vật, Bạch Trân Trân không có thời gian rảnh để thuyết phục anh tin thế giới này có một mặt bất khoa học — bản thân có mắt cũng không nhìn thấy, cô nói có thể có tác dụng gì?
Tống Trường Minh vốn đứng phía sau đột nhiên cao giọng, dọa Bạch Trân Trân mất hồn, cô quay đầu nhìn Tống Trường Minh, bất mãn nói: “Anh đột nhiên cả kinh như vậy làm gì? Lẽ nào anh còn nghi ngờ tôi đang gạt anh?"
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu cảm trên mặt Tống Trường Minh trông rất rối rắm, dường như không biết tiếp theo nên nói gì.
Bạch Trân Trân không quay đầu nói: "Một người đang yên lành đương nhiên sẽ không biến thành quái vật, đây không phải là có người bắt cô ấy đi, biến cô ấy thành quái vật, lại biến con của cô ấy thành tiểu quỷ sao..."
Cho nên khi nhìn thấy Tống Trường Minh giống như đang hoài nghi năng lực của Bạch Trân Trân mà không dám lên tiếng, Trần Tiểu Sinh lập tức nhảy ra bảo vệ đại sư mình tín nhiệm.
Tôi thật sự cảm ơn chú, chú không cần phải thổi phồng tôi như vậy.
Nhưng Trần Tiểu Sinh rất giống fan cuồng, sự tin tưởng đối với Bạch Trân Trân trước đó đã đạt tới một mức độ người thường không thể tưởng tượng, trải qua chuyện vừa nãy, ông ta càng tin tưởng Bạch Trân Trân tới mức mù mắt, không hề khoa trương khi nói bây giờ ông ta hoàn toàn có thể không não tâng bốc Bạch Trân Trân mấy tiếng đồng hồ mà không lặp lại.
Bạch Trân Trân: "...' Còn nhiều hơn nữa, anh không nói, nhưng Bạch Trân Trân đại khái đoán được anh hỏi những cái này là có ý qì.
Bạch Trân Trân nhíu mày, có hơi bất ngờ: "Anh biết tiểu quỷ làm gì?"
Tống Trường Minh gật đầu: "Tôi có người bạn ở nước T, tôi biết Kumanthong bên đó..."
Trần Tiểu Sinh nói như vậy, Tống Trường Minh cũng lấy hết dũng khí, anh nhìn Bạch Trân Trân, hỏi ra từng chữ: "Cô Bạch, Vương Kim Phát có từng sử dụng năng lực của tiểu quỷ đó không?"
"Có lẽ anh ta từng sử dụng trong tình huống không biết chuyện."
Tống Trường Minh hít sâu một hơi, trả lời: "Người vốn nên ngồi vào vị trí đốc sát cấp cao là Ôn Trì."
Sau khi có được câu trả lời của Bạch Trân Trân, sắc mặt Tống Trường Minh lập tức sa sầm lại, anh nghiến răng ken két, gương mặt méo mó theo.
Tiểu quỷ không phải Vương Kim Phát nuôi, nhưng tiểu quỷ quả thực từng che chở Vương Kim Phát, thậm chí mưu cầu lợi ích cho anh ta.
Mặc kệ tiểu quỷ có phải có quan hệ huyết mạch với Vương Kim Phát không, nếu tiểu quỷ đó là Vương Kim Phát dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết hại, nó sẽ không thân cận với Vương Kim Phát như thế.
"Trưởng quan Tống, anh đây là..."
Tiểu quỷ không phải do Vương Kim Phát nuôi, điểm này có thể chắc chắn, nếu không trên người của Vương Kim Phát sẽ không sạch sẽ như thế.
Mà Ôn Trì cũng là bạn tốt của Tống Trường Minh.
Lúc đầu, vụ án đó vốn là do Ôn Trì dẫn đội, nhưng trong quá trình điều tra, Ôn Trì lại mất mạng ngoài ý muốn, cuối cùng công lao rơi lên người Vương Kim Phát, giúp anh ta một bước trở thành đốc sát cấp cao.
Năm đó người tham gia điều tra án chỉ có hai người Ôn Trì và Vương Kim Phát, Cái chết của Ôn Trì nhìn giống như tai nạn, nhưng Tống Trường Minh luôn cảm thấy anh ấy sẽ không phạm sai lầm ngu ngốc đó — biết rõ đối phương là lưu manh cầm súng, sao Ôn Trì có thể không mặc áo chống đạn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận