Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 770:

Chương 770:Chương 770:
"Trưởng khoa Ông, sắc mặt của anh nhìn không tốt lắm, mấy ngày trước anh còn bị thương, mặc dù là vết thương nhỏ, nhưng vẫn cần phải đến bệnh viện kiểm tra sơ lược."
Cô vẫn quan tâm anh giống thường ngày, Ông Tấn Hoa của quá khứ có lẽ sẽ cảm nhận được ngọt ngào mà quan tâm của cô mang tới, thế nhưng lúc này khi Bạch Trân Trân đang đứng bên người Hạ Triêu Yến, vẫn quan tâm anh giống như lúc trước, Ông Tấn Hoa chỉ cảm thấy lòng tràn đầy đắng chát.
Anh có vô số vấn đề muốn hỏi, thế nhưng khi thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng, có làm thế nào cũng không nói nên lời.
Giữa hai người chưa từng có bất kỳ hứa hẹn nào, cách đối xử mà anh tưởng rằng là đặc biệt, hiện tại xem ra cũng không được xem là gì.
Lúc Bạch Trân Trân ở chung với anh, chưa hề dùng ánh mắt giống như nhìn Hạ Triêu Yến mà nhìn anh, cô cũng chưa từng để lộ bộ mặt cô thiếu nữ đó. Lúc đi cùng với mình, cho dù mặc váy liền áo xinh đẹp, Bạch Trân Trân vẫn tự tin, thu hút, như là một đóa hoa hồng nở rộ diễm lệ, hấp dẫn người tới gần. Thế nhưng khi đi cùng người đàn ông với tên là Hạ Triêu Yến, Bạch Trân Trân lại thu bớt tính công kích trên người cô, trở nên đằm thắm.
Thế này có lẽ chính là sức mạnh tình yêu gây nên.
Cồn có thể gây tê liệt thần kinh người, cũng có thể khiến cho thần kinh người ta trở nên vô cùng cứng cỏi, sau khi Ông Tấn Hoa nhận thức rõ giữa mình và Bạch Trân Trân không có bất kỳ khả năng gì, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, thế nhưng biểu cảm trên mặt anh không hề để lộ mảy may.
"Cô Bạch, anh Hạ đây là bạn trai của cô sao?"
Hạ Triêu Yến rất anh tuấn, khí chất gian tà, anh tuấn rất hấp dẫn người khác. Lời này nếu đổi thành người khác nói, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy sến sẩm, hạ đẳng, nhưng nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Hạ Triêu Yến, lại không khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Bạch Trân Trân còn chưa nói cái gì, Hạ Triêu Yến đã duỗi tay ra, ôm Bạch Trân Trân vào trong lòng của anh ta, anh ta cúi đầu xuống, hôn lên mái tóc của Bạch Trân Trân một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa.
Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng Bạch Trân Trân không né cái ôm ấp của Hạ Triêu Yến, lời từ chối của cô ngược lại càng giống đang liếc mắt đưa tình.
Mặt Bạch Trân Trân càng thêm đỏ rực, cô đẩy Hạ Triêu Yến một cái, giận trách: "Anh nói vớ vẩn gì đó? Tôi đồng ý với anh hồi nào?”
"Trưởng khoa Ông, ban nấy không phải tôi đã giới thiệu rồi sao? Tôi là bạn trai của Trân Trân."
Hiển nhiên Hạ Triêu Yến cũng biết điều này, anh ta sáp lại càng gần, lưu manh vô lại nói: "Cô nói, không phải bạn trai cô, vậy tôi là cái gì? Không phải chứ thưa cô, cô muốn đối xử bội tình bạc nghĩa với tôi?"
Một câu ngắn ngủi, lại giống như là đã vắt kiệt sức lực trong người Ông Tấn Hoa, anh đứng thẳng tắp, ánh mắt đặt vào mặt Bạch Trân Trân, giống như là đang đợi cô đưa ra một đáp án.
Bạch Trân Trân trừng mắt liếc anh ta một cái, hừ một tiếng, nói: "Anh đừng có hi vọng nữa, tôi sẽ không tiếp nhận anh dễ dàng như thế"
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, quan hệ giữa hai người vô hình đã được kéo gần lại rất nhiều.
Mấy chuyện như hẹn nhau làm gì đó, đồng ý lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, buổi tối hôm nay là lần thứ nhất bọn họ cùng đi ăn cơm tối, Hạ Triêu Yến lại bởi vì bữa cơm tối này mà tự mình thăng cấp cho mình, làm bạn trai của Bạch Trân Trân.
Từ ngày gặp mặt ở cao ốc Trung Ngân, mấy ngày nay chỉ cần Bạch Trân Trân đi ra ngoài thì có thể tình cờ thấy Hạ Triêu Yến, tên này giống như là kẻ không việc làm, suốt ngày lượn lờ bên người Bạch Trân Trân, không phải tặng hoa thì là tặng quà, dù sao mỗi lần gặp mặt, anh ta luôn luôn có thể biểu diễn một trò mới. Và hết lần này tới lần khác mỗi món quà anh ta tặng đều rất thú vị, còn đâm trúng tim Bạch Trân Trân, hơn nữa cái miệng người này còn rất giỏi ăn nói, mỗi một lân Bạch Trân Trân muốn từ chối thì đều sẽ bị anh ta thuyết phục, tiến lại gân nhận quà của anh ta.
Không chờ anh ta nói xong, Bạch Trân Trân đã xua tay với Hạ Triêu Yến: "Anh Hạ, tạm biệt, hi vọng lần sau anh đừng chưa được người khác đồng ý đã tự tiện tự phong cho mình thân phận là bạn trai người khác.”
"Anh Hạ, cảm ơn anh hôm nay mời tôi ăn cơm tối, có điều tôi đã gặp được hai người bạn của tôi. Anh không cần tiễn tôi về nhà nữa, tôi đúng lúc có thể đi cùng bọn họ."
Trong mắt Hạ Triêu Yến xuất hiện vài phần bất đắc dĩ: "Trân Trân, chúng ta..."
Nói xong, Bạch Trân Trân đi về phía Từ Phong và Ông Tấn Hoa, cuối cùng đứng bên người Từ Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận