Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 418:

Chương 418:Chương 418:
Người nọ mở mắt ra nhìn về phía Bạch Trân Trân, rõ ràng lớn tuổi hơn nhưng trong mắt cũng không có sự đục ngầu mà những ông lão ở tuổi như ông ta nên có, ngược lại còn hết sức sắc bén, chỉ nhìn ánh mắt còn cho rằng ông ta là một người đàn ông mới ngoài ba mươi.
Bạch Trân Trân kéo một cái ghế dựa lưng từ bên cạnh sang, hết sức tùy ý ngồi xuống.
Địch không động ta cũng không động, không đánh động thì không có vấn đề gì.
Lão già tóc trắng: "..."
Bạch Trân Trân: "...'
Anh trai sáu múi mặc quần tam giác nhảy sexy.
Thành thực mà nói thì Bạch Trân Trân thực sự cảm thấy lúng túng thay cho mấy anh giai sáu múi này, ngay cả chút tôn nghiêm không có, bị người ta lôi ra làm trò tiêu khiển.
Làm trò thì làm trò thôi nhưng cái lão già trắc nết này cũng thật không còn gì để nói, lúc người ta nhảy ngay cả một BGM cũng chẳng có, điều này khiến cho anh giai đang nhảy có vài phần lúng túng, nhìn như tiên nữ đang lên võ đài vậy.
Vẫn là sự yên lặng thật dài thật lâu, mấy anh giai hình như đã hết ý tưởng, không còn động tác nào mới mẻ nữa, bắt đầu lặp lại những động tác lúc trước.
Haizzz, có nên nói hay không nhỉ, mặc dù hơi lúng túng nhưng vóc người của bọn họ rất đẹp mắt.
Lão già tóc trắng: "..."
Bạch Trân Trân âm thầm thở dài một cái, có một chút quyến luyến không thôi thu hồi ánh mắt.
Chỉ tiếc người và quỷ cách biệt.
Bạch Trân Trân: "...'
Có điều những anh giai này có vẻ đã làm quen rồi, sau khi chính chủ Bạch Trân Trân tới bọn họ nhảy càng cuồng dã hơn, bách trân trân đoán nếu không phải vì trên người bọn họ chỉ còn lại đúng một cái quần đùi thì lúc này bọn họ sẽ nhảy càng bốc hơn.
Có lẽ người ta vui vẻ nên nhảy mà thôi, không bị ai uy hiếp cả.
Bạch Trân Trân: “...
Cô vốn muốn mở miệng nhưng nhìn mấy anh giai kia nhảy rất vui vẻ, cô lại ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Dù cơ thể có khá hơn nữa thì dưới tình hình không có nhạc, xem nhiều rồi cũng cảm thấy dầu mỡ.
"Trả bọn họ lại cho ta, ta để cô rời khỏi chỗ này."
Bạch Trân Trân: "...'
Hai bên nhìn nhau trâm mặc nửa tiếng đồng hồ, điệu nhảy của các anh giai cũng đã lặp lại đến lần thứ năm, lão già tóc trắng rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
Lão già tóc trắng: "..."
Bạch Trân Trân nhấc mí mắt lên nhìn về phía đối phương rồi lại cười nhạo một tiếng: "Ông cho rằng ông là ai, ông bảo tôi trả thì tôi sẽ trả lại cho ông?” Vào lúc lão già một lần nữa gõ sàn nhà, những anh giai sáu múi kia đều đã bị dọa sợ, trực tiếp tán loạn như chim muông, chạy hết, một người cũng không ở lại.
Lão già tóc trắng: "II!"
Không đợi đối phương nói xong lời uy hiếp, Bạch Trân Trân đã thẳng tay cắt ngang lời ông ta: "Một cơ hội đúng chứ? Tôi từ bỏ."
Lão già cũng không thèm để ý miệng lưỡi châm chọc của Bạch Trân Trân, ông ta lạnh lùng mở miệng: "Ta chỉ cho cô một cơ hội, nơi này đã biến thành quỷ vực, chỉ cần tôi không đồng ý thì cô vĩnh viễn sẽ bị vây lại chỗ này..."
Ông ta tức giận, khí tức quanh người cũng tùy thời phát sinh thay đổi, mấy anh giai bên cạnh vốn còn đang vui sướng nhảy múa giống như gặp phải thứ gì đó đáng sợ, dáng múa cũng trở nên căng cứng.
Nhìn già thế mà mơ thì hay.
Bạch Trân Trân dùng ánh mắt tràn đầy khiển trách nhìn đối phương: "Ông làm sao vậy? Trai sáu múi đi rồi thì tôi xem cái gì? Ông nhảy cho tôi xem hay sao?"
Mặc dù không có nhạc thật là lúng túng nhưng trai sáu múi ưỡn ẹo vẫn rất đẹp mắt, cô không nhìn trai sáu múi chẳng lẽ nhìn lão già khú đế này hay sao?
Lão già tóc trắng hình như bị làm nhục, ông ta nghiêm nghị: "Làm càn!"
Lúc nói câu này, ông ta vung tay lên, một gợn sóng không thể nhìn thấy lao nhanh về phía Bạch Trân Trân, không vào thân thể của cô.
Bạch Trân Trân vốn ngồi với tư thế vô cùng lười biếng quay trở lại dáng ngồi ngay ngắn, mặt đầy nghiêm túc nhìn về phía đối phương: "Ông khoe khoang trước mặt tôi làm cái gì? Thực sự cho rằng tôi không biết ông là ai? Mặc dù bây giờ đã là xã hội mới không chú trọng cái gọi là tôn ti giàu nghèo nhưng nếu ông đã quan tâm như vậy thì chúng ta sẽ đề cập tới một chút."
"Ông nhiều lắm chỉ là một người làm của nhà họ Kim thôi, thực sự nghĩ rằng có quan hệ tốt với hai đời gia chủ nhà họ Kim thì có thể coi mình là người có số má? Khi đi làm người phục vụ không chú trọng đến thân phận địa vị của bản thân, bây giờ chạy tới mặt tôi bốc phét cái gì?"
Người này là ai Bạch Trân Trân cũng đã biết, dù là tướng mạo, tuổi tác hay phong cách làm việc, Bạch Trân Trân trực tiếp phong tỏa.
"Tần Chính Du có đúng không? Nhận ra bản thân bại lộ nên không tiếp tục giả làm người làm nữa à?"
Bạch Trân Trân thẳng tay vạch trần thân phận của ông ta.
Lão già tóc trắng nhìn giống như một cấp trên nhưng khí thế trên người lại rất lừa người khác, thực ra Bạch Trân Trân cũng không chắc chắn đây có phải là Tân Chính Du hay không.
Nhưng đoán một chút cũng không phạm pháp, đoán sai thì làm sao đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận