Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 942:

Chương 942:Chương 942:
Hách Cầm Vận không khỏi cảm thấy thật đáng tiếc, nhất là chuyện lúc cuối Đường trưởng lão cũng không hề trách cứ Bạch Trân Trân, ngược lại còn bảo cô nghĩ cho thông suốt rồi đến tìm ông ta, chuyện này càng làm cho Hách Cầm Vận thêm hiếu kì.
"Trân Trân, cô thực sự không định bái Đường trưởng lão làm thầy sao? Thực ra cô có thể tiếp tục làm nhập liệm sư, việc này không hề mâu thuẫn với việc bái Đường trưởng lão làm thầy."
Đỗ Văn Khiết đứng bên cạnh cũng chậm rãi đi tới, cùng nhau khuyên cô.
"Đúng vậy Trân Trân, đây là cơ hội ngàn năm có một, cô đừng có hồ đồ."
Đỗ Văn Khiết còn cuống cuồng hơn cả Bạch Trân Trân, nếu cô được Đường trưởng lão thu làm đồ đệ thì có khi cô còn quỳ xuống dập đầu ngay tại chỗ ấy chứ, cơ hội tốt đã đặt trước mắt, sao Bạch Trân Trân còn có thể từ chối cơ chứ?
Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết không nói thì ánh mắt của những huyền thuật sư khác nhìn Bạch Trân Trân cũng đã tràn đây ghen tị.
Dù sao Đường trưởng lão cũng là nhân vật cấp thái sơn bắc đẩu trong giới huyền học, nhiều năm trôi qua không cần biết là môn phái nào gia tộc nào, không một ai có thể khiến Đường trưởng lão mở lời nhận học trò, kết quả may mắn to lớn này lại rơi vào người Bạch Trân Trân.
Điều khiến cho người ta khó tin là Bạch Trân Trân cứ dửng dưng không đồng ý một tiếng ngược lại còn khăng khăng từ chối, điều này làm cho ánh mắt tất cả mọi người nhìn cô cũng không được đúng cho lắm.
Nhất xuyên minh nguyệt sơ tinh, hoán sa nhân ảnh phinh đình.
Chẳng may Bạch Trân Trân thực sự trở thành học trò của Đường trưởng lão vậy không cần biết lúc trước cô có thân phận gì, địa vị thân phận ngày sau chắc chắn là khác biệt.
Đường trưởng lão là ông cậu của Tư Mã Phinh Đình, ban đầu khi cô ta vừa ra đời, Đường trưởng lão đích thân tới trông nom, sau khi cô ta ra đời, lúc bác sĩ ôm cô ta từ phòng sinh ra ngoài thì người đầu tiên ôm lấy cô ta cũng là Đường trưởng lão.
Có điều ánh mắt Tư Mã Phinh Đình nhìn Bạch Trân Trân rất lạnh, lúc những huyền thuật sư đứng xung quanh nghị luận về Bạch Trân Trân, cô ta cũng không ngăn cản.
Vì vậy ngay cả người xấu tính nhất là Tư Mã Phinh Đình cũng không tìm tới Bạch Trân Trân để gây phiền toái.
Cái tên Phinh Đình này cũng là Đường trưởng lão lấy cho.
Chỉ vì Đường trưởng lão nhìn trúng cô, hơn nữa còn tỏ ý nếu cô bằng lòng thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới bái sư, tất cả mọi người cũng không dám nói lời gì thái quá, sợ sẽ đắc tội với cô.
Nếu Đường trưởng lão có thể nhận Tư Mã Phinh Đình làm đồ đệ vậy địa vị của bà ở nhà Tư Mã liền ổn, gia chủ nhà Tư Mã nhiệm kì kế tiếp không phải là cô ta thì còn ai.
Mẹ của cô ta lấy vì cậu bà rất thích Tư Mã Phinh Đình, dù sao lúc còn trẻ Đường trưởng lão cũng là thiên tài huyền môn kinh tài tuyệt diễm, tuổi còn trẻ đã làm trưởng lão trong hiệp hội huyền học, dựa vào sức của một mình mình khiến nhà họ Đường từ một môn phái nho nhỏ nhảy vọt thành thế gia hàng đầu trong giới huyền học.
Đường phu nhân cho là Đường trưởng lão nhìn trúng thiên phú của Tư Mã Phinh Đình, ông ta vừa trông nom bà mang thai, lại là người đầu tiên ôm Tư Mã Phinh Đình, nhất định là coi trọng con gái mình, muốn thu cô ta làm đồ đệ.
Chính là nguồn gốc tên của cô ta.
"Phinh Đình, ta đã không còn ý tưởng nhận học trò nữa, cháu là cháu gái ta, như vậy còn chưa đủ hay sao?"
Nếu không Tư Mã Phinh Đình tuổi còn trẻ dù có thiên phú trác tuyệt cũng không có khả năng được nhiều người nịnh bợ như vậy.
Thực ra Tư Mã Phinh Đình đã từng đề cập tới mấy lần muốn bái nhập môn hạ của Đường trưởng lão nhưng đều bị ông ta từ chối, lại có một lần cô ta nói tương đối lộ liễu, Đường trưởng lão liền dùng một câu nói hoàn toàn chặt đứt tâm tư của cô ta.
Nhưng hy vọng càng lớn lao thì thất vọng cũng càng lớn, cuối cùng Đường trưởng lão cũng không nhận Tư Mã Phinh Đình làm đồ đệ, cũng lắm chỉ có hai tháng trong một năm cô ta sẽ đến ở nhà Đường trưởng lão, cũng bởi vì chuyện này mà địa vị của Tư Mã Phinh Đình trong nhà Tư Mã mới khác biệt như vậy.
Mặc dù giọng Đường trưởng lão vẫn rất ổn nhưng Tư Mã Phinh Đình cũng nhạy bén phát giác ra sự không vui trong lời nói của đối phương, cho nên kể từ đó về sau cô ta cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Mà đã nhiều năm như vậy trôi qua, Đường trưởng lão cũng đã bảy mươi tuổi, khả năng ông ta nhận học trò là cực nhỏ nên Tư Mã Phinh Đình cũng không tiếp tục để chuyện này trong lòng nữa.
Trong đầu Tư Mã Phinh Đình bắt đầu hiện ra các loại suy nghĩ, môi của cô ta mím lại thật chặt, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Bạch Trân Trân, làm cách nào cũng không rút ra được.
Ông cậu của cô ta trở nên dễ nói chuyện như thế từ lúc nào vậy?
Nhưng mà ai có thể ngờ ông ta như vậy song lại lựa chọn mở miệng muốn nhận Bạch Trân Trân làm đồ đệ, thậm chí sau khi cô từ chối vẫn còn giữ lại cho cô con đường nếu hối hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận