Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 507:

Chương 507:Chương 507:
Trần Tiểu Sinh không hiểu được Bạch Trân Trân, thậm chí anh ta còn cảm thấy Bạch Trân Trân đang làm chuyện vô ích.
"Chúng ta sửa soạn thành bộ dạng hoàn toàn khác biệt này, cô thật sự cảm thấy có thể vào xưởng đóng giày sao? Người ta sẽ không đuổi chúng ta đi chứ?"
Trước đây, sau khi rời khỏi bệnh viện, Bạch Trân Trân đã dẫn Trân Tiểu Sinh đi thay đổi diện mạo, làm thành bộ dạng giống như ăn mày này.
Thậm chí Bạch Trân Trân còn nặn hình tượng cho anh ta, để anh ta làm một kẻ đầu óc không bình thường, mà Bạch Trân Trân thì là một cô gái có trí tuệ thấp.
Trần Tiểu Sinh không hiểu rốt cuộc Bạch Trân Trân muốn làm gì.
Nhìn Trân Tiểu Sinh đang vô cùng hoài nghi, Bạch Trân Trân trả lời: "Thực ra nếu anh không tình nguyện thì có thể từ chối, một mình tôi đi là được."
Thực ra Bạch Trân Trân không phải nhất thiết cần Trân Tiểu Sinh đi cùng, nhưng tên này lo trước lo sau, Bạch Trân Trân bất lực, chỉ có thể dẫn anh ta đi cùng.
Đã tới lúc này rồi, Trần Tiểu Sinh còn ai oán, Bạch Trân Trân liền bảo anh ta về.
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh, giải thích: "Nhưng anh xem bộ dạng của Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh, cùng với người cha do Vương Chí Kiệt hình dung, anh cảm thấy ông ta sẽ là một người lương thiện như thế sao?"
Trần Tiểu Sinh thực sự không thể phản bác, anh ta trình độ không cao, năng lực có hạn, theo phía sau Bạch Trân Trân, hầu như đều chỉ vướng víu tay chân.
Trước đây, Từ Phong và Ông Tấn Hoa từng nói một tin, đó chính là người ở xưởng đóng giày nhà họ Vương rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ một số ăn mày và người lang thang, ngay cả một số người nhập cư trái phép họ cũng chịu cho đối phương cơ hội làm việc.
Anh ta hoàn toàn mang ý tốt, sau khi Bạch Trân Trân suy nghĩ lại, vân đồng ý để anh ta đi theo, nhưng để đề phòng đối phương mịt mù, Bạch Trân Trân vẫn giải thích cho anh ta biết dụng ý mình làm như vậy.
Nhưng tình huống lần này khác, Trân Tiểu Sinh muốn biện giải cho mình: "Khác, sư phụ, một nữ đồng chí như cô, lỡ như bị người ta phát hiện ngụy trang thì phải làm sao? Tôi mặc kệ, tôi phải đi cùng cô, cho dù tôi không giúp được gì, lỡ như bại lộ, tôi cũng có thể kéo chân đối phương giúp cô, tới lúc đó cô cũng dễ chạy hơn."
Trần Tiểu Sinh mơ hồ nhìn Bạch Trân Trân, hiển nhiên không hiểu ý của cô: "Cái gì?"
"Bây giờ bắt xe về vẫn chưa muộn, một mình tôi đi hoàn toàn không có vấn đề, bản thân tôi có thủ đoạn tự bảo vệ mình, anh theo tới có thể sẽ biến thành kẻ kéo chân sau, tới lúc đó tôi còn phải nghĩ cách cứu anh.”
Bạch Trân Trân đã nói tới mức này, cho dù Trần Tiểu Sinh là một cục đá cũng hiểu, anh ta vỡ lẽ há hốc miệng, lúng túng nói: "Sư phụ, ý của cô là họ không phải đang làm việc thiện?”
Ba loại người này đều có chung một đặc trưng, họ đều là người bên lề xã hội, cho dù mất tích, cũng sẽ không có ai tìm họ.
"Đặc biệt là người nhập cư trái phép, họ không có hộ khẩu Hương Giang, ở đây không có thân thích, nếu mất tích ở đây, anh cảm thấy người thân của họ có thể tới Hương Giang tìm họ sao?" Giúp đỡ ăn mày, người lang thang, người nhập cư trái phép...
Bạch Trân Trân tin sự thiện lương của nhân tính, cũng biết trên đời này người tốt vẫn còn rất nhiều, nhưng điều này không có nghĩa cô cảm thấy thế giới này thật sự thiện mỹ.
Chỉ cần là tà vật ăn người, tuyệt đối không thể nào hạn chế gì với mình, mấy chục năm chỉ ăn một người, ăn một người đã có thể thỏa mãn.
Từ cổ chí kim, hễ là yêu ma quỷ quái ăn người thì không có một thứ nào không tham lam, chúng sẽ dùng đủ mọi cách mê hoặc con người, dụ hoặc họ đưa đồng loại tới miệng của mình.
Bạch Trân Trân gật đầu: "Nghĩ xem tà vật đó đi, nó không phải thứ tốt lành gì, tà vật đó ăn người."
Chiếm giữ núi Hoàng Trúc không muốn rời khỏi, làm giao dịch mờ ám với người nhà họ Vương, cùng với dáng vẻ nói năng thận trọng của Vương Chí Kiệt, tất cả đều đang nói rõ, chuyện của xưởng đóng giày nhà họ Vương không đơn giản.
Trong tình huống tính mạng của mình bị uy hiếp, đối mặt với người có năng lực cứu mình vẫn không chịu nói gì, thậm chí còn nói vòng vo, dường như muốn qua loa cho qua...
Trước đây Bạch Trân Trân từng nói, cho dù là Huyền Thuật Sư, cũng không thể ngay lập tức nhìn ra đối phương có phạm tội hay không, kẻ ác sẽ không viết chữ lên mặt, cũng không thể bị bạn bấm đầu ngón tay tính là có thể tính ra.
Nếu không cậu ta sẽ không mang bộ dạng đó.
Bạch Trân Trân có thể xác định trăm phần trăm, đối phương biết những gì, thậm chí có thể đã tham gia vào những gì.
Nếu cái gì cũng dựa vào tướng mặt bấm tay có thể tính ra, thế giới này còn cần cảnh sát cái gì? Trực tiếp mời Huyền Thuật Sư phá án là xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận