Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1084:

Chương 1084:Chương 1084:
Cho dù nguyên chủ đã không còn ở đây, Bạch Trân Trân nhớ lại thời gian đã trôi qua cũng có thể cảm nhận được những cảm xúc còn sót lại của cô.
Có lẽ vì cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng tới, từ sau khi lên đảo Ly, sắc mặt Bạch Trân Trân cũng không được tốt lắm, tâm trạng vẫn chịu ảnh hưởng, lộ ra trạng thái như bị áp suất thấp ép xuống.
Lúc này toàn thân Bạch Trân Trân tản ra cảm giác người sống chớ đến gần, nhưng Kỳ Lỗi lại giống như không nhận ra được điều đó, cứ khăng khăng định tới gần cô.
"Cô Bạch, cô đi chỗ nào? Có lẽ chúng ta có thể kết bạn cùng đi."
"Cô Bạch, sắc mặt cô nhìn không tốt lắm, có phải bị hạ đường huyết rồi hay không? Tôi nhớ con gái rất dễ bị hạ đường huyết, chỗ tôi còn có chút chocolate và kẹo, cô có muốn ăn một ít hay không?"
"Cô Bạch, cô không nói lời nào có phải là rất khó chịu hay không? Nếu không trước tiên tôi đưa cô tới bệnh viện xem thử một chút?"
Trạm đứng chờ xe bus cũng không có nhiều người, Kỳ Lỗi vẫn một mực lải nhải nói không ngừng, điều này khiến cho Bạch Trân Trân cảm thấy hết sức nhức đầu, mắt thấy đối phương còn chuẩn bị nói tiếp, cô không nhịn được quay đầu trợn mắt nhìn Kỳ Lỗi một cái.
“Anh cũng đã biết tôi không thoải mái mà lại không thể ngậm miệng lại sao? Đó là một chuyện rất khó hay sao? Anh có thể để cho tôi yên tĩnh một chút có được không?”
Chỗ đứng ờ xe bus có trần nhà nhưng do Bạch Trân Trân vừa mới la rây Kỳ Lỗi nên anh ta tự động đứng ra bên ngoài, vì vậy sau khi mưa to rơi xuống, Kỳ Lỗi ngay lập tức bị xối đến ướt như chuột lột.
Dưới cảm giác phiên não nóng nảy, lời nói ra tự nhiên cũng không quá dễ nghe, thái độ của Bạch Trân Trân vô cùng kém cỏi, dường như khiển trách Kỳ Lỗi không để lại chút mặt mũi nào.
Vừa nói, Kỳ Lỗi lại lùi sang bên cạnh một bước.
"Cô Bạch, thực sự rất xin lỗi, vậy tôi không quấy rây cô nữa, cô nghỉ ngơi cho khỏe."
Thấy Bạch Trân Trân như thế, Kỳ Lỗi cũng chỉ thoáng sửng sốt một chút chứ cũng không vì thái độ của cô mà tức giận, ngược lại còn lùi vê sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Bạch Trân Trân.
Nói đến cũng không đúng lúc, bầu trời vốn dĩ quang đãng đột nhiên giăng đây mây đen, sấm chớp rên vang, mưa to nói tới là tới.
Thời gian chờ ở chỗ này càng dài thì Bạch Trân Trân lại càng cảm thấy không thoải mái, cảm giác phiền não không ngừng phiên trào từ tận đáy lòng khiến cho Bạch Trân Trân trở nên không ổn định, Kỳ Lỗi lại cứ ở bên tai cô nói lải nhải mãi không ngừng, điều này khiến cho Bạch Trân Trân càng thêm phiền não.
Sau đó, Bạch Trân Trân liên thấy Kỳ Lỗi giống như một cái túi trút giận vô cùng đáng thương đứng dầm mưa bên ngoài.
Cho dù có như vậy thì từ đầu đến cuối Kỳ Lỗi vẫn không bước một bước vào bên trong, cứ chịu mưa ở bên ngoài như thế.
Đến khi Bạch Trân Trân điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khi đè xuống sự phiền não đang trào dâng trong lòng, cô phun ra một hơi thật nặng nề, lúc bấy giờ mới phát hiện bên ngoài trời lại mưa.
Anh lặng lẽ cầm túi đeo vai của mình lên chắn trên đỉnh đầu, có điều mưa bên ngoài quá lớn, túi đeo vai lớn có chút như vậy hiển nhiên không che được thân thể của anh ta, không được bao lâu, người anh đã ướt đẫm. Kỳ Lỗi không ngờ thái độ của Bạch Trân Trân lại hoàn toàn bất đồng với lúc nãy, hơn nữa cô thực sự như đã quên mất chuyện vừa rồi hai người ôn ào ầm†, lại còn mời anh ta vào tránh mưa.
Ánh mắt cô nhìn Kỳ Lỗi giống như đang nhìn người thiểu năng trí tuệ, một hồi lâu sau cô mới mở miệng nói: "Sao anh không đi vào đây? Bên ngoài mưa lớn như vậy, anh thích dầm mưa à?"
Người khác cứ coi là thanh niên văn nghệ thích dâm mưa thì cũng chỉ thích đâm mưa nhỏ, sở thích người này lại khác người, thích đứng dưới cơn mưa to bị xối thành con chuột lột?
Bạch Trân Trân: "...'
Mặc dù cảm thấy thái độ trước sau của Bạch Trân Trân có chút quá nhanh nhưng Kỳ Lỗi vận lựa chọn đi vào dưới lán che mưa.
Kỳ Lỗi nghe vậy liếc Bạch Trân Trân một cái bằng ánh mắt u oán.
"Không phải, bên này cũng không phải là không có chỗ tránh mưa, mùa hè mưa lớn như vậy anh lại đi ra ngoài làm cái gì?"
Thập niên chín mươi đã có dù đi mưa gấp, bây giờ là mùa hè, chỉ cần đi ra cửa Bạch Trân Trân đều sẽ mang theo ô, dù sao cô bây giờ cũng là một đại mỹ nhân xinh đẹp thơm ngát, nếu thực sự bị xối thành ướt như chuột lột vậy thành ra cái gì?
"Trời tháng sáu như mặt trẻ con, bây giờ còn đang là tháng sáu âm lịch, thời tiết thay đổi lớn cũng không có gì không bình thường, anh không mang dù đi mưa sao?”
Bạch Trân Trân nhìn Kỳ Lỗi đang vắt quần áo, có chút hiếu kì mở miệng hỏi một câu.
"Cơn mưa này thật là lớn, cũng đã tháng tám rồi, sao thời tiết lại thay đổi lớn như thế?"
"Cô Bạch, cô thực sự không biết sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận