Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 588:

Chương 588:Chương 588:
Trần Tiểu Sinh cũng cảm thấy cách của Ông tấn Hoa đáng tin hơn cách bạt tai của anh ta một chút, chỉ hơi trâm ngâm một chút liên gật đầu đồng ý.
"Được."
Thế là ba người phân công hợp tác, người bấm nhân trung, người bấm hổ khẩu, ba người đồng tâm hợp lực, cuối cùng cũng đánh thức Bạch Trân Trân chim trong mộng.
Bạch Trân Trân bị đau tỉnh: "..."
Sau khi cô tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Ông Tấn Hoa, ánh mắt của cô dời xuống, phát hiện người này đang bấm nhân trung của mình, hơn nữa dựa theo cảm giác đau của mình suy đoán, anh dùng lực không nhỏ.
Bạch Trân Trân chớp mắt, tâm trạng không tốt lắm, lên tiếng: "Cho nên, các người có thể buông tôi ra chưa?”
Ông Tấn Hoa phát hiện Bạch Trân Trân tỉnh lại sớm nhất, anh lập tức dừng tay, trên mặt mang theo áy náy rõ rệt: "Xin lỗi cô Bạch, là tôi mạo phạm rồi."
Từ Phong và Trần Tiểu Sinh bấm hổ khẩu của Bạch Trân Trân hậu tri hậu giác phát hiện Bạch Trân Trân đã tỉnh lại, họ lập tức buông tay cô ra.
"Trưởng khoa Ông, đốc sát Từ, các anh có thể ra ngoài trước không, tôi tắm rửa thay đồ chút, như thế này thực sự không tiện nói chuyện."
"Sư phụ, cô dọa chết tôi rồi, trước đó cô bị bóng đè, vừa nãy chúng tôi làm như thế là để đánh thức cô dậy...
"Sư phụ, cô thật sự dọa chết tôi rồi, nếu cô không tỉnh lại, tôi chỉ có thể tát cô..."
Nói tới cuối cùng, trong giọng nói của Trần Tiểu Sinh có thêm vài phần nghẹn ngào.
Miệng lưỡi của Trần Tiểu Sinh rất nhanh, bla bla nói ra nguyên nhân họ làm như vậy.
Bị ba người nhìn như vậy, Bạch Trân Trân vẫn cảm thấy có hơi ngại, cô ho khan một tiếng, không vội bò dậy, ngó lơ những lời mà Trần Tiểu Sinh nói, Bạch Trân Trân nhìn Từ Phong và Ông Tấn Hoa ở một bên khác.
Từ Phong lúng túng đứng sang một bên, nhất thời không biết nói gì mới được, mà Trần Tiểu Sinh thì nhào tới bên giường, nằm bò ở đó bắt đầu kêu gào.
"Sư phụ, vậy tôi cũng ra ngoài trước..."
Ông Tấn Hoa và Từ Phong lập tức lui ra, Trần Tiểu Sinh còn lại thì muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt của Bạch Trân Trân dời đi, lạnh lão trừng anh ta một cái.
Trân Tiểu Sinh liền cảm thấy như rơi vào hầm băng, lập tức cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại.
Trên người Bạch Trân Trân còn đang mặc đồ ngủ, cũng không có trang điểm sửa soạn gì, tuy cô xinh đẹp như hoa, cho dù không trang điểm cũng xinh đẹp như phù dung trong nước do thiên nhiên điêu khắc ra, nhưng con gái xinh đẹp máy, bị ba người đàn ông vây bên giường nhìn như vậy, cảnh tượng đó cũng không đẹp lắm.
Bạch Trân Trân hơi buồn cười lắc đầu, đứng dậy đi vào nhà tắm tắm.
Bạch Trân Trân: "...' Đồ đệ này của mình thật sự không biết nói gì mới được.
Trân Tiểu Sinh nói một tiếng, sau đó giống như lửa cháy mông, chạy như bay ra.
Thực ra cô không nhớ rõ trước đó đã xảy ra những gì, Trần Tiểu Sinh nói cô bị bóng đè, nhưng Bạch Trân Trân lại cảm thấy hình như mình nằm mơ.
"Sư phụ, cuối cùng cô cũng ra rồi, trước đó rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì vậy? có phải cô bị ai tính kế không? Sư phụ, thân thể cô có chỗ nào không thoải mái không? Sư phụ, nếu cô có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với tôi..."
Sau khi sửa soạn xong, Bạch Trân Trân ra khỏi phòng.
Bạch Trân Trân dùng máy sấy sấy khô tóc, thuận tiện thổi những suy nghĩ linh tinh đó ra khỏi đầu.
Yêu đương sao?
Trần Tiểu Sinh bọn họ đều đang ngồi trong phòng khách, nhìn thấy Bạch Trân Trân ra, Trần Tiểu Sinh lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cô.
Giấc mơ đó vô cùng chân thực, mà ở trong mơ, Bạch Trân Trân trải qua thời gian rất dài, dường như còn trải qua một mối tình kinh tâm động phách...
Trân Tiểu Sinh giống như bà tám, sau khi Bạch Trân Trân ra, cái miệng đó của anh ta không có lúc nào ngơi nghỉ.
Bạch Trân Trân mặt không cảm xúc nhìn Trân Tiểu Sinh: "Nếu anh còn nói nữa, tôi không sao cũng thành có sao."
Trần Tiểu Sinh: "...
Anh ta đáng thương nhìn Bạch Trân Trân, nhưng Bạch Trân Trân lại làm lơ anh ta, đi tới sô pha ngôi xuống.
Ông Tấn Hoa và Từ Phong nhìn ra dường như Bạch Trân Trân không muốn nói chuyện xảy ra trước đó lắm, hai người thuận theo ý cô, không hỏi nhiều.
Hai người này thượng đạo như vậy, tâm trạng của Bạch Trân Trân tốt lên rất nhiều, cô day huyệt thái dương, dịu giọng nói: "Đốc sát Từ, trưởng khoa Ông, các anh tới tìm tôi có phải có chuyện muốn hỏi không?”
Hai người đó cũng không che giấu Bạch Trân Trân, nói cho Bạch Trân Trân biết kết quả điều tra hiện tại.
"Vụ án này cuối cùng sẽ dùng kết quả người nhà họ Vương là quỷ giết người biến thái để kết án."
Cho dù là quỷ giết người biến thái, đó cũng là người gây án, không có bất cứ liên quan gì tới yêu ma quỷ quái, vụ án này viết vào hồ sơ cũng sẽ là kết quả điều tra như vậy.
Còn công lao, dĩ nhiên chính là của Từ Phong và Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân là cố vấn đặc thù, còn không được coi là nhân viên ngoài biên chế, chắc chắn sẽ không có vinh dự đặc biệt gì.
Đối với kết quả này, Bạch Trân Trân không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.
Dù sao thì trước đó Ông Tấn Hoa và Từ Phong từng nói với Bạch Trân Trân, cảnh sát xử án chắc chắn sẽ không đưa vụ án vào phương diện quái lực loạn thần này.
Cái được viết trong hồ sơ chắc chắn chính là người gây án, không có bất cứ liên quan gì tới yêu ma quỷ quái. "Trước đây các anh đã nói với tôi chuyện này rồi, tôi biết, các anh viết báo cáo thế nào tôi đều không để ý."
Cô thật sự không để ý, chỉ cần trả tiền cho cô, nổi tiếng hay không cô hoàn toàn không quan tâm.
Dù sao cô cũng không phải cảnh sát, cần những hư danh đó làm gì, cái cô muốn là thứ thực tế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận