Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 695:

Chương 695:Chương 695:
Ông Tấn Hoa phát hiện mình không thể mê hoặc được Từ Phong, dùng hết sức lực cuối cùng, vươn tay nắm lấy cánh tay của Từ Phong, sau đó ra sức nhéo.
Từ Phong bất thình lình bị tấn công, đau tới mức phát ra một tiếng thét ngắn, nhưng bởi vì sợ ảnh hưởng tới Bạch Trân Trân ở bên ngoài, anh ấy lại ngậm miệng, đè nén tiếng thét lên tới miệng xuống.
Ông Tấn Hoa trút hết sức, Từ Phong đau tới nhe răng trợn mắt, hận không thể nhảy bật lên, nhưng anh ấy vẫn ghì chặt Ông Tấn Hoa, mặc cho anh dùng sức thế nào cũng không chịu nới lỏng.
Không biết tiếng niệm chú bên ngoài dừng lại khi nào, gió bất thình lình tới trong nhà tắm cũng tĩnh lại, những giấy bùa dán xung quanh chuyển màu, từ màu vàng biến thành màu xám, nhưng chỉ trong chốc lát, liền hóa thành tro tan biến mất tăm mất tích.
Từ Phong: ”...
Cho nên bây giờ anh ấy tiếp tục ghì Ông Tấn Hoa hay là thả anh ra?
Từ Phong nghĩ như vậy, không chắc chắn cúi đầu, sau đó nhìn thấy Ông Tấn Hoa nín đến tím mặt.
Từ Phong: ”...'
Ông Tấn Hoa: "..."
Còn không buông ra nữa, anh sẽ ngạt chết mất!
Ông Tấn Hoa nằm bò bên bồn tắm ho một lúc, lúc này mới dịu lại: "A Phong, cậu..."
Từ Phong nghe vậy, lập tức đưa tay vớt Ông Tấn Hoa ra khỏi nước.
Ngay lúc này, tiếng nói của Bạch Trân Trân giống như tiếng trời từ bên ngoài truyền vào: "Thành công, vớt người ra khỏi nước đi."
Anh còn chưa nói hết lời, Từ Phong đã thúc giục anh mau chóng đứng dậy mặc đồ: "Anh mau ra mặc đồ, bên dưới còn có một người, cậu ta đã ngâm mười phút rồi, không biết còn sống không..."
Ông Tấn Hoa: "III"
Từ Phong vừa ngoan ngoãn mặc quần áo cho Vương Chí Kiệt vừa nói: "Bây giờ tôi không muốn nói gì hết, cô Bạch ở bên ngoài, anh có câu hỏi gì có thể hỏi cô ấy."
Cậu ta bị Ông Tấn Hoa đè dưới đáy bồn tắm, ngay cả cơ hội ngẩng đầu trao đổi khí cũng không có, nhưng may mà cậu ta còn sống, Từ Phong làm cấp cứu cho cậu ta, giúp cậu ta nôn nước tràn vào ra, sau đó lại nằm im bất động trên sàn.
Ông Tấn Hoa vừa mới tỉnh lại còn có hơi ngơ ngác, vô thức hỏi một câu: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Anh ra khỏi bồn tắm, lặng lẽ mặc đồ lại, nhân lúc này, Từ Phong cũng vớt Vương Chí Kiệt ra khỏi.
Thế nhưng rất nhanh Từ Phong phát hiện mình thực sự không nghĩ nhiều, Ông Tấn Hoa thật sự đổi cách xưng hô với Bạch Trân Trân rồi.
Bàn tay đang mặc đồ giúp Vương Chí Kiệt khựng lại, Từ Phong ngẩng đầu nhìn Ông Tấn Hoa đứng ở đó: “Anh gọi cô Bạch là gì?”
Là tai anh ấy xảy ra ảo giác sao? Nếu không sao lại nghe thấy Ông Tấn Hoa đổi xưng hô với Bạch Trân Trân?
Ông Tấn Hoa vô thức nói: "Trân Trân tới rồi?" "Tôi gọi cô ấy là Trân Trân, có vấn đề gì sao? Mọi người đều thân như vậy rồi, cứ gọi cô ấy là cô Bạch mãi, không khỏi có hơi xa cách."
Từ Phong bị bỏ lại: "..."
Ông Tấn Hoa cười nói: "Tôi ra ngoài xem thử Trân Trân như thế nào."
Chắc không phải là ảo giác của anh ấy chứ?
Đột nhiên cảm thấy hình như mình trúng một viên đạn, hơn nữa anh ấy còn mơ hồ cảm thấy Ông Tấn Hoa đang khoe khoang...
Nói xong, Ông Tấn Hoa mở cửa nhà tắm đi ra.
Từ Phong luôn gọi Bạch Trân Trân là cô Bạch: ”“...'
Tên này thật sự không định che giấu chút nào sao?
Anh ấy vừa lẩm bẩm gì đó vừa chấp nhận số mệnh mặc đồ giúp Vương Chí Kiệt đang nằm trên sàn.
Khi Ông Tấn Hoa ra ngoài, nhìn thấy Bạch Trân Trân ngồi trên sàn, sắc mặt tái nhợt, mái tóc xoăn gợn sóng xinh đẹp đó giống như mất đi ánh sáng, rũ rượu ở phía sau lưng cô.
Nhìn thấy Bạch Trân Trân như vậy, Ông Tấn Hoa biến sắc, anh nhanh chóng chạy tới, đỡ Bạch Trân Trân dậy.
"Trân Trân, cô như thế nào? Cô không sao chứ? Trân Trân, tôi đưa cô tới bệnh viện..."
Dáng vẻ này của Bạch Trân Trân trông có hơi dọa người, Ông Tấn Hoa gấp gáp nói, sau đó bế ngang cô lên, chuẩn bị đưa cô tới bệnh viện.
Bạch Trân Trân vỗ cánh tay của Ông Tấn Hoa, mệt lả nói: "Tôi không sao, chỉ là đã tiêu hao quá nhiều sức lực, anh thả tôi xuống, để tôi bình ổn lại một chút, tôi sẽ khỏe lại nhanh thôi."
Bạch Trân Trân nói xong, ra hiệu Ông Tấn Hoa đặt mình lên giường của anh.
Ông Tấn Hoa nghe lời đặt cô xuống, nhưng thấy gương mặt của Bạch Trân Trân vẫn vô cùng lo lắng: “Trân Trân, cô thật sự không sao chứ?”
Bạch Trân Trân lắc đầu, thấy Ông Tấn Hoa còn định nói gì, cô vỗ cánh tay đối phương, lên tiếng nói: "Tôi thật sự không sao, anh không cần lo cho tôi."
Nói xong, Bạch Trân Trân kéo cánh tay phải của Ông Tấn Hoa, chuẩn bị xem vết thương của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận