Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 666:

Chương 666:Chương 666:
Hai người hàn huyên đơn giản một hồi, Ông Tấn Hoa còn có chuyện phải làm, cũng không thể cứ mãi ở bên ngoài.
Có điều nhìn dáng vẻ của Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa không quá muốn chia xa cô, anh ngẫm nghĩ, nói: "Cô Bạch, tôi...'
Chỉ là lời còn chưa nói hết, anh đã nhìn thấy Bạch Trân Trân ngáp một cái, vẻ mặt hơi lộ vẻ mệt mỏi, những lời đã đến bên miệng Ông Tấn Hoa đã quẹo cua, lập tức thay đổi.
"Cô Bạch, hay là tôi đưa cô trở về đi."
Bạch Trân Trân sửng sốt giây lát, lập tức lắc đầu, mỉm cười nói: "Không cần, lúc tôi tới là đón xe tới, lúc trở về cũng đón xe về là được rồi."
Nói xong, Bạch Trân Trân đã nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa.
"Đúng rồi, bản án của xưởng đóng giày nhà họ Cương có cần tôi hỗ trợ không?"
Bản án xưởng đóng giày sau khi giao nhận ra ngoài, Bạch Trân Trân không có xen vào nữa, về sau như thế nào hiện tại cô cũng không rõ lắm.
"Trưởng khoa Ông, cám ơn anh, có chuyện gọi điện thoại liên lạc, tạm biệt."
Ông Tấn Hoa cười đáp: "Không có vấn đề gì, nếu có vấn đề, tôi sẽ nói cho cô biết."
Anh vẫn đang mặc đồng phục cảnh sát, dặn dò tài xế đưa Bạch Trân Trân trở vê an toàn, người tài xế kia ngồi đường hoàng tử tế, giống như sợ bị bắt cái đuôi.
Ông Tấn Hoa nhẹ gật đầu, có điều vẫn cùng Bạch Trân Trân đón xe taxi.
Bạch Trân Trân không có suy nghĩ nhiều cái gì, nói: "Đã như vậy, vậy tôi đi vê trước đây."
Bạch Trân Trân thấy cảnh này không nhịn được, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
Có điều Bạch Trân Trân cảm thấy, tà vật vào trên người của người nhà họ Vương đều đã bị tiêu diệt rồi, người nhà họ Vương đã mất đi một phần sức mạnh của tà vật, cũng sẽ chịu cắn trả. Tất cả kẻ câm đầu đều đã chết, kết cục những người còn lại cũng đã xác định rồi. Có điều Bạch Trân Trân vẫn lo lắng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho nên mới hỏi câu hỏi này.
Bạch Trân Trân cười cười, đáp: "Không phải, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."
Sau khi xe chạy cách đó một khoảng, tài xế mới thả lỏng, tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn Bạch Trân Trân một cái, không nhịn được nói một câu.
"Cô ơi, anh sếp vừa rồi là bạn trai của cô sao?"
Bạch Trân Trân nói, vẫy tay với Ông Tấn Hoa, đối phương cũng vẫy tay với Bạch Trân Trân, cười nói: "Cô Bạch, gặp lại sau.
*
"Cô đừng gạt tôi, hai người nhất định là tình cảm nam nữ, ánh mắt tôi nhìn người rất chuẩn, ánh mắt cậu ấy nhìn cô khác lắm."
Bạch Trân Trân từ chối cho ý kiến về chủ đề này.
Nhưng mà tài xế không tin, nếu như chỉ là bạn bè bình thường, vừa rồi cần gì là biểu đạt thái độ đó?
Ánh mắt nhìn người cái gì, lời này nghe mấy câu là được, vừa rồi ánh sáng mờ nhạt như vậy, người tài xế này có thể nhìn ra cái gì?
Bạch Trân Trân tiếp tục nói: "Đương nhiên là vậy rồi, nếu không thì chú tài xế cho là sao? Cho nên hiện tại chúng tôi chỉ là quan hệ mập mờ mà thôi, cũng không phải là kiểu như chú suy nghĩ."
"Liệu có khả năng là bây giờ chúng tôi đang trong thời kỳ mập mờ, chưa đủ để từ tình bạn tiến lên tình yêu không?”
Thấy lái xe chuẩn bị tiếp tục kiên quyết tận cùng với chuyện này, Bạch Trân Trân rơi vào đường cùng chỉ có thể ngắt lời tài xế.
Người tài xế này rất giỏi nói dông dài, chỉ một lát sau đã thao thao bất tuyệt đủ điều, ý của những lời ngoài sáng trong tối đều là làm bằng chứng Ông Tấn Hoa đối xử với Bạch Trân Trân khác biệt.
Đối phương 'à" một tiếng: "Là vậy sao?”
Có lẽ là nhìn ra Bạch Trân Trân không tin mình, lái xe có chút không phục: “Cô gái, mặt mũi cô xinh đẹp như vậy, ánh mắt đối phương nhìn cô khác thường, vừa rồi anh cảnh sát đó nói chuyện với tôi rõ là đang uy hiếp tôi đấy, nếu không phải để tâm đến cô thì sao lại có loại thái độ này với tôi chứ?"
Lái xe ồ một tiếng, nhưng vẫn không từ bỏ, tiếp tục tán gẫu với Bạch Trân Trân: "Đó chẳng phải là đúng rồi sao?"
"Cô gái, tôi thấy ánh mắt anh ấy nhìn cô rất thâm tình, hơn nữa vừa rồi tôi nhìn kính chiếu hậu bên xe, anh ấy cứ mãi đứng tại ven đường, mãi cho đến khi chúng ta rẽ cua thì anh ấy mới trở về."
"Cô gái, người ta đối xử với cô rất khác biệt, tình cảm của anh ấy có cam kết, cho nên, cô gái, nếu như là hai người thì đừng nên kéo thời gian mập mờ quá dài, thời gian mập mờ dài không có lợi...'
Bạch Trân Trân: “...
Vốn dĩ cô thuận theo lời tài xế nói để tiếp lời là vì có thể khiến cho tài xế mau ngậm miệng, nhưng hình như tài xế này đã bị chập vô mạch nào đó, cái miệng đó cứ nói dài dòng nói dông dài không ngừng, không hê có vẻ nào là sẽ dừng lại.
Bạch Trân Trân: "...'
Bạn cần đăng nhập để bình luận