Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 596:

Chương 596:Chương 596:
Bạch Trân Trân xua tay với họ, không có hứng thú với lời cảm ơn của họ: "Tôi biết chuyện tôi làm không thể viết vào hồ sơ, đây là lần thứ hai tôi tới giúp, các anh hiểu quy tắc, nhớ đưa tiền cho tôi."
Danh và lợi cô phải lấy một cái, tiền là thứ hiện thực, Bạch Trân Trân sẽ không bởi vì mấy lời cảm ơn nhẹ tênh mà quên đi mình nên lấy thứ gì.
Ông Tấn Hoa, Từ Phong: "..."
Hình như không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Nhưng Bạch Trân Trân có thể thản nhiên nhắc chuyện tiền nong với họ như vậy, ngược lại khiến Ông Tấn Hoa và Từ Phong ngày càng có hảo cảm với Bạch Trân Trân.
Tính cách thẳng thắn có gì nói đó của Bạch Trân Trân khiến người ta vui thích, nếu nói gì làm gì đều giữ lại vài phần để người khác đoán, sợ là họ sẽ không tìm Bạch Trân Trân nhờ giúp đỡ mãi.
"Nếu tôi đã giải quyết hơn một nửa vụ án này, tôi lại nhận nhiều tiền như vậy, lúc các anh tiến hành thanh lý, tôi vẫn nên ở lại thì hơn, đỡ cho sau đó gặp phải chuyện gì, các anh lại chạy đi tìm tôi nữa."
Bạch Trân Trân rất dễ nói chuyện, hiển nhiên Từ Phong và Ông Tấn Hoa phải ở đây tiếp tục thanh lý, diện tích xưởng đóng giày nhà họ Vương rất rộng, trước đây Bạch Trân Trân chỉ đi dạo một vài nơi, có thể có thứ gì mình chưa phát hiện.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu anh ta ở đây, Bạch Trân Trân thật sự không chú trọng qì.
Còn cô và Trần Tiểu Sinh sẽ dùng thân phận gì ở lại đây, đó là chuyện mà Từ Phong và Ông Tấn Hoa nên suy nghĩ, Bạch Trân Trân không có nhàn rỗi nghĩ đông nghĩ tây.
Mọi thứ tiếp đó đều tiến hành vô cùng thuận lợi, đợi tới hơn chín giờ, Ông Tấn Hoa lái xe đưa Bạch Trân Trân và Trân Tiểu Sinh về cao ốc Xương Mậu.
Bạch Trân Trân cũng rất hài lòng với điều này, cô biết mà, tà vật đã bị cô giải quyết sạch sẽ rồi, cho dù lưu lại cái hố, đoán chừng cũng không có bao nhiêu, chuyện cần cô ra tay giải quyết không nhiều.
May mà vận khí của họ rất tốt, công việc thanh lý sau đó tiến hành rất thuận lợi, không có việc gì cần dùng tới Bạch Trân Trân.
Trân Tiểu Sinh chạy lon ton theo cả ngày, mệt tới sắp rệu xương, anh ta đã không về nổi nhà mình nữa, Bạch Trân Trân dứt khoát để anh ta ngủ ở chỗ mình.
Để đề phòng xảy ra chuyện gì nữa, Bạch Trân Trân quyết định đợi họ thanh lý xong rồi tính.
Dường như anh phát giác được ánh nhìn của Bạch Trân Trân, quay đầu nhìn cô, nét mặt vẫn vô cùng dịu dàng.
Bạch Trân Trân đoán mình sẽ không gặp được Ông Tấn Hoa một tuần.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Bạch Trân Trân rơi lên người Ông Tấn Hoa cách tấm kính cửa sổ xe.
Sau khi đưa hai người họ về, Ông Tấn Hoa lại lái xe rời đi, vụ án xưởng đóng giày nhà họ Vương cũng được coi là một vụ án lớn, cho dù chấn tướng vụ án không thể công khai ra ngoài, họ vẫn còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.
"Không có gì, chỉ là muốn nói với anh, trên đường về đi chậm chút, nếu gặp phải vấn đề gì không giải quyết được, có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp."
Mắt của anh rất đẹp, đặc biệt là dưới sự chiếu xạ của đèn đường, dường như có ánh sao rơi nơi đáy mắt của anh, điều này khiến đôi mắt của anh càng thêm vô cùng thâm tình.
Bị anh dùng ánh mắt thế này nhìn, Bạch Trân Trân thậm chí có một ảo giác mình được anh yêu.
"Cô Bạch, cô có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Nói tới đây, Bạch Trân Trân cảm thấy cuộc đối thoại giữa họ dường như có chút ám muội, lại bổ sung một câu: "Nhưng tôi sẽ thu tiền, tiêu chuẩn thu phí anh biết đó."
Ông Tấn Hoa bật cười, gương mặt vô cùng ôn nhu: "Tôi biết, cô yên tâm đi, nếu gặp phải chuyện không giải quyết được, tôi chắc chắn sẽ liên lạc với cô, cô Bạch, nghỉ ngơi sớm nhé."
"Ông Tấn Hoa, anh đi đường cẩn thận."
Bạch Trân Trân ngơ ra, giọng nói mơ hồ đi vài phần.
Trong mơ màng, gương mặt của Ông Tấn Hoa chồng vào gương mặt nào đó trong ký ức, cô lại nhìn thấy bóng dáng của một người khác từ trên mặt của Ông Tấn Hoa.
Ông Tấn Hoa cười với Bạch Trân Trân, lái xe rời khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận