Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 401:

Chương 401:Chương 401:
Hôm nay Bạch Trân Trân không tới phòng ngâm dưới đất mà ở lại trong phòng chờ đợi, vì để tránh bị Kim Thủ Thiên hiểu lầm, cô cũng không hề đi thám thính xung quanh.
Có điều Bạch Trân Trân không đi do thám thì không đi do thám nhưng cô lại có không ít phù, cô mang những thứ phù này xếp thành hạc giấy nhỏ, sau khi đọc lời nguyền chú, những con hạc giấy nhỏ này liền quạt cánh, xếp thành một đội đoàn kết cùng nhau bay ra ngoài từ hướng cửa sổ.
Cũng may là tay nghề gấp hạc giấy của Bạch Trân Trân không tệ, nên mỗi một con hạc giấy được gập thành đều giống như hàng làm thủ công, dù hoàn toàn vi phạm logic khoa học thông thường nhưng có thể tự do bay lượn, bị người khác nhìn thấy cũng sợ dọa đến họ.
Tới khi tất cả các con hạc giấy đều bay ra bên ngoài, vệ sĩ người cao chân dài toàn thân đều là cơ bắp mới mời Bạch Trân Trân tới thư phòng.
Bạch Trân Trân: "... Cái thư phòng đó còn có thể tiếp tục dùng sao?”
Cô còn nhớ hình ảnh Kim Thủ Thiên ngập ngụa trong thi dầu, mùi trong thư phòng đoán là khiến người ta hết sức cảm động, dù sao mùi thối của thi dầu nhìn vậy nhưng cũng vô cùng bá đạo, không phải thứ có thể dễ dàng tiêu trừ như vậy.
Kim Thủ Thiên như này là đã quen mùi thi dầu rồi sao?
Vệ sĩ mặt không đổi sắc nói: "Kim gia không chỉ có một thư phòng."
Không ngờ rằng quản gia nhiệt tình quá mức này lại còn có hai mặt khác hẳn nhau, cô cảm giác cô ta chính là người Kim Thủ Thiên phái tới bên cạnh cô.
Quả nhiên với suy nghĩ của người dân bình thường thì chẳng có cách nào hiểu được nhà giàu, trong nhà người này, một người có mấy cái thư phòng chứ?
Có điều lúc này Hùng Khiết đã đổi sang trang phục khác, âu phục đen, quần dài đen, tóc được ghim thật chặt, nhìn qua một cái thì đúng là khuôn mẫu của tỉnh anh.
Kim Thủ Thiên đã chờ đợi ở bên trong, ngoại trừ Kim Thủ Thiên còn có quản gia Hùng Khiết trước đó nhiệt tình đến mức quá đáng với Bạch Trân Trân.
Có điều cô cũng chẳng nói gì, cùng lắm chỉ gật đầu tỏ ý mình đã biết rồi, sau đó ngoan ngoãn đi theo vệ sĩ tới thư phòng mới.
Bạch Trân Trân: “...
Bạch Trân Trân: "...'
Không phải trước đó còn rất mạnh bạo hay sao? Tại sao bây giờ đột nhiên lại không lên tiếng nữa.
Tuân theo sự bất động của bọn họ, cô cũng có suy nghĩ bất động, Bạch Trân Trân đứng tại chỗ đó, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tự bản thân trở thành một người an tĩnh như gà.
Kim Thủ Thiên: "..."
Kim Thủ Thiên hiển nhiên cũng không có ý giải thích, lúc này anh ta trông có chút yếu ớt - nghĩ đến cũng là hợp lý, thiếu chút nữa bị thi dâu bọc thành hóa thạch thi dầu, nếu anh ta không yếu ớt thì mới là kì quái đó.
Hùng Khiết cũng không vì thái độ của Bạch Trân Trân mà đổi sắc mặt, cô ta kéo quyển sổ trong tay lại, dùng giọng nghiêm túc nói: "Theo tìm hiểu của chúng tôi, trước đó không lâu cô chỉ là một nhập liệm sư thông thường, chúng tôi đã điều tra qua về cuộc sống hàng ngày của cô, trước đó cô chưa bao giờ để lộ năng lực của bản thân, thuận tiện nói cho chúng tôi biết chuyện này là vì sao đi?"
Cô nói một tràng giới thiệu về thân phận của Bạch Trân Trân, Bạch Trân Trân trợn đôi mắt thành mắt cá chết, nhìn đối phương.
"Sau đó thì thế nào?"
Kim Thủ Thiên nháy mắt với Hùng Khiết, cô hiểu ý chỉ trong nháy mắt, chân bước lên trước một bước, mở miệng dò hỏi: "Cô Bạch, theo như chúng tôi được biết thì cô chỉ là một nhập liệm sư, học nghề từ nữ sĩ Trần Thúy Bình, mười bốn tháng trước nhận việc tại nhà tang lễ Thiên Thịnh..."
Bạch Trân Trân: "...'
Lôi ra nói qua một chút thì lôi ra nói qua một chút thôi.
Còn cái chuyện Bạch Trân Trân chết rôi nhưng lại sống lại, không giải thích được chuyện tự dưng sở hữu năng lực, cô cũng không sẵn lòng nói với ai.
"Nói đến một cách kĩ càng hơn thì hẳn là hơn một tháng trước tôi mới bắt đầu làm công việc này..."
Bạch Trân Trân suy nghĩ chỗ được chỗ không, sau đó cô lại thản nhiên trả lời: "Trước đó các người không tra được không phải vì tôi cố ý giấu diếm mà là do tôi căn bản không được biết."
Hùng Khiết thuật qua lời Bạch Trân Trân vừa nói: 'Hơn một tháng trước ư? Cô Bạch, cô có thể tiện miệng kể lại một chút được không?
Có thể điều tra tất cả mọi thứ của cô chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, những người trong bang Hưng này quả nhiên rất có năng lực.
Bạch Trân Trân nói trước đó cô cũng chỉ là một người bình thường, chờ đến một ngày nào đó đột nhiên thông suốt, phát hiện ra bản thân mình có thể là một thiên tài huyền môn, sau đó liền tự học, tích lũy một vài thủ đoạn của huyền môn.
Những chuyện này không có gì là không thể nói, Bạch Trân Trân thốt ra một cách rất bàng hoàng.
"Không còn cách nào khác, cuộc sống đã không dễ dàng, đa tài đa nghệ, kỹ năng nhiều không đè chết người, nếu phát hiện ra có chút bản lĩnh thì học thêm chút bản lĩnh nữa cũng không sai."
Hùng Khiết: "..."
Kim Thủ Thiên: "..."
Cô quan tâm đến những thứ này mà gọi là học thêm một chút bản lĩnh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận