Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 951:

Chương 951:Chương 951:
Người bình thường khi rơi vào địa phương kỳ quái kiểu này, trên người phát sinh biến hóa quái dị, trong lúc đang kinh hồn thất thố, thấy người quen mà đối phương biểu hiện rất vô hại thì nói không chừng sẽ thực sự bị dụ dỗ, chạy ra ngoài tụ hội với cô ta.
Dù sao con người là động vật sống bầy đàn, khi một người ở trong hoàn cảnh xa lạ sẽ cảm giác được sợ hãi và hoảng hốt, lúc này nếu như có một người khác xuất hiện sẽ theo bản năng mà đến gần đối phương.
Ngược lại không ngờ tới cái thứ bên ngoài chẳng biết là người hay quỷ mà học tâm lý học cũng tốt như thế.
Nếu không phải Bạch Trân Trân thấy được sự kiêng kị của Tôn Tiểu Hồng và các bạn học đối với Lâm Yến Bình, nếu không phải cô nhìn thấy Lâm Yến Bình kẹt trong gương cầu cứu thù sợ là sẽ thực sự tin lời người bên ngoài.
Phòng dụng cụ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, một cánh cửa gỗ mong mỏng thực ra không ngăn cản được cái thứ bên ngoài, nếu như cô ta thực sự muốn phá cửa vào đây bắt Bạch Trân Trân thì cô chắc chắn không chạy thoát được.
Có điều không cần biết rốt cuộc năng lực của Lâm Yến Bình mạnh mẽ đến mức nào, cô ta vẫn phải tuân thủ quy luật thiên đạo, bây giờ cô ta là giáo viên, không có được sự đồng ý của Bạch Trân Trân, biến cô thành con mồi của cô ta, cho nên một cánh cửa gỗ chặn cô ta lại, khiến cô ta không xác định được vị trí tôn tại của Bạch Trân Trân.
Đúng như dự đoán, suy đoán của Bạch Trân Trân là chính xác, Lâm Yến Bình đứng bên ngoài nói một thời gian rất lâu nhưng Bạch Trân Trân vẫn không đáp lại cô ta.
"Không ở chỗ này sao?"
Thủ đoạn của người này quá cao, Bạch Trân Trân suýt chút nữa không khống chế được bản năng thân thể mình, thuận theo tâm trạng cô ta truyên đến để chui từ chỗ đang trốn ra.
"Thật là đáng tiếc, vốn còn tưởng rằng có thể có một người đồng hành cùng mình, không ngờ lại không tìm được cô ấy."
Ngôn ngữ của con người có sức mạnh, nó có thể truyền tình cảm, thể hiện tình ý, Lâm Yến Bình đang dùng giọng nói của mình để truyền sự lo lắng dành cho Bạch Trân Trân cùng với hy vọng cô có thể đồng hành cùng với mình tới cô.
Bạch Trân Trân không nhìn thấy Lâm Yến Bình ngoài cửa có dáng vẻ gì, nhưng chỉ từ trong giọng nói của cô ta cũng nghe được sự khổ sở và bi thương, cảm tình kiểu đó sao tà ma có thể có được cơ chứ?
Trong giọng nói của cô ta mang ý tiếc nuối nồng nặc, giống như tìm được Bạch Trân Trân đối với cô ta mà nói là một chuyện vô cùng trọng yếu.
Bạch Trân Trân có chút tâm phiền ý loạn, chân mày nhíu càng chặt hơn, trong lòng cô càng cảnh giác hơn, đầu lóe lên báo động nguy hiểm.
Lâm Yến Bình bên ngoài nói đến miệng khô lưỡi đắng, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không có ai trả lời cô ta, cô ta thở dài một cái, tiếc nuối nói một câu.
Lâm Yến Bình ngoài cửa đợi một thời gian rất dài, vẫn không nghe được tiếng Bạch Trân Trân đáp lại, cô ta thở dài một cái, nói bằng giọng sâu xa: "Xem ra cô không ở chỗ này rồi." Cảm giác đau đớn từ trên tay truyền ra toàn thân, cái loại cảm giác muốn chạy ra ngoài cũng yếu đi rất nhiều, thân thể Bạch Trân Trân run rẩy, toàn thân hết sức chật vật.
Lúc làm những chuyện này, Bạch Trân Trân vẫn không phát ra một chút xíu thanh âm nào, giống như trong phòng dụng cụ không tồn tại người như cô.
Có điều cuối cùng Bạch Trân Trân vẫn cố gắng nhịn xuống, cô cũng không nhúc nhích, vì phòng ngừa bản thân bị cám dỗ, Bạch Trân Trân cắn một cái trên tay chính mình.
Vừa rồi lúc cắn mình, Bạch Trân Trân dùng sức cực mạnh, răng cũng sắp khảm vào trong da thịt, chung quanh dấu răng sưng đỏ không chịu được, cũng may không có rách, cũng không có máu tươi chảy như nước ra ngoài.
Tiếng giày cao gót cộp cộp cộp dần tản ra xa, giống như người đứng ngoài cửa kia đã thực sự đi ra xa.
Mà lúc này Bạch Trân Trân cũng thả lỏng miệng, cúi đầu nhìn về phía dấu răng sâu đậm trên cánh tay mình.
Sau khi nói xong những câu này, Lâm Yến Bình đứng dậy rời đi.
Lâm Yến Bình đã đi, bây giờ không phải cô có thể đi ra ngoài rồi sao?
Bạch Trân Trân cau mày suy nghĩ về vấn đề này, có điều cô nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ đó.
Trừ những chỗ này ra thì còn thao trường lớn, xuyên qua thao trường lớn là có thể đến cổng trường học.
Sáu nóc nhà này chia thành các phương khác nhau, hai nhà dạy học ở phía chính bắc, hai nhà thí nghiệm ở phía tây, nhà ở tập thể của giáo viên ở phía đông.
Lúc trước khi cô lượn quanh tiểu học Nam Quốc để dán lá bùa, phát hiện phạm vi diện tích của tiểu học Nam Quốc cũng không nhỏ, nơi này tổng cộng có sáu khu nhà, hai nhà là khu dạy học, hai nhà là khu thí nghiệm còn có một nhà nữa là nhà ở tập thể của giáo viên, một nhà còn lại là nhà thể chất.
Có điều chỗ này đã bị quỷ vực bao phủ, mặc dù vẫn là tiểu học Nam Quốc nhưng đã thuộc về mọt không gian khác, Bạch Trân Trân muốn rời khỏi thì đi từ cửa ra cũng không phải một lựa chọn tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận