Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 921:

Chương 921:Chương 921:
Bạch Trân Trân hờ hững nhìn đối phương, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Chu Hưng Phong vịn bàn đứng vững cơ thể, ông ta lắc đầu, cười khổ một tiếng nói: "Trân Trân, xin lỗi, là anh hồ đồ rồi."
Bạch Trân Trân chậm rãi đi qua, kéo ghế ngồi xuống.
"Nói cụ thể đi."
Chu Hưng Phong: '...'
Phản ứng của Bạch Trân Trân có phần lạnh nhạt quá mức, thế nhưng hiện tại Chu Hưng Phong cũng không tiện nói cái gì, ông ta đi từng bước một đến vị trí của mình và ngồi xuống, ông ta ngồi xụi lơ trên ghế của mình.
Chỉ làm bấy nhiêu việc mà thôi nhưng ông ta đã vô cùng mỏi mệt, mồ hôi trên trán to như hạt đậu chảy xuôi, có thể nhìn ra ông ta đang yếu ớt cùng cực.
Bạch Trân Trân nhướng mày, ánh mắt lượn một vòng trên người ông ta, vẫn không mở miệng.
Cái đầu tiên có khả năng vô thức liên luy đến những người khác, nhưng cái sau biết rõ không đúng, nhưng vẫn làm như thế thì có khả năng sẽ liên luy đến càng nhiều người vô tội.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, kim giây trong đồng hồ trên vách tường di chuyển vang lên tiếng tí tách, mang đến sinh khí hoạt bát cho căn phòng an tĩnh này.
Có lẽ đối với những người bị tà ma họa hại thì cần thời gian để điều chỉnh cảm xúc của mình, phải hòa hoãn thật lâu mới có thể nói ra chân tướng khó nói khỏi miệng. Nhưng Bạch Trân Trân không đủ kiên nhẫn để nghe.
Có lẽ là bởi vì Bạch Trân Trân là người vào nghề ngang hông, cô không phải là một Huyền Thuật Sư hợp tiêu chuẩn, nên cô không có nhiều kiên nhẫn đi lo chuyện bao đồng.
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: "Nếu anh cứ ra vẻ im lặng, em sẽ đi đấy. Em không có thời gian ở đây điều chỉnh cảm xúc với anh."
Bị che đậy và biết rõ bị che đậy, nhưng người bị hại vẫn lựa chọn tiếp tục chịu đựng là khác nhau.
Bầu không khí trong văn phòng dần dần có sự thay đổi, Chu Hưng Phong không mở miệng, Bạch Trân Trân cũng không mở miệng, hai người so đấu ai nhẫn nhịn tốt hơn, đôi bên đều nhẫn nại không nói lời nào.
Đương nhiên, bởi vì nguyên nhân nam nữ khác biệt, bất kể là Chu Hưng Phong tiếp xúc với nguyên chủ, hay là tiếp xúc với Bạch Trân Trân hiện tại thì quan hệ cũng không được xem là mật thiết mấy.
Con người Chu Hưng Phong không tệ, Bạch Trân Trân cũng thừa nhận, khoan không nói ký ức của nguyên chủ, sau khi Bạch Trân Trân xuyên qua, làm đồng nghiệp với Chu Hưng Phong đã lâu, cảm nhận dành cho ông ta cũng không tệ.
Chu Hưng Phong là người hiền lành, tính tình ôn hòa, ông ta là người lớn tuổi nhất trong các đồng nghiệp, là đại ca của bọn họ, đồng thời ông ta cũng rất săn sóc mấy người hậu bối.
Mặc dù kẻ hại người là tà ma yêu ma, song, đã biết rõ không ổn, nhưng người đó vẫn giả ngu cũng không vô tội.
Chu Hưng Phong nói xong, lấy ra một cái cái hộp nhỏ từ trong ngăn kéo, ông ta mở ổ khóa nhỏ bên trên hộp, đổ đồ bên trong hộp ra.
Sau khi nói xong câu đó, Bạch Trân Trân đứng lên, quay người chuẩn bị rời đi.
Sau khi thấy cảnh này, Chu Hưng Phong lập tức sốt ruột, ông ta đã không buồn tiếp tục giả bộ tiếp nữa, vội vàng ngắt lời Bạch Trân Trân: "Trân Trân, em khoan hãy đi."
.Anh không nói em đi.'
"Trân Trân, đây đều là những tấm hình, anh khống chế không nổi bản thân, anh biết làm vậy là không đúng, nhưng Bạch con anh rất thích nó, anh không biết nên làm sao bây giờ..."
Ống kính có thể phô bày ý nghĩ của người chụp, Bạch Trân Trân thông qua năm mươi tấm hình thấy được sự yêu thương nồng nàn của một người dành cho một người xa trong tầm với.
Người phụ nữ này chính là con dâu của Chu Hưng Phong, Lâm Yến Bình.
Những tấm hình này đều được chụp ở những nơi khác nhau, khung cảnh, phong thái đều không giống nhau, nhưng điểm giống nhau duy nhất chính là người phụ nữ trong tấm hình đều là cùng một người.
Trong giọng nói của ông ta xen lẫn sự đau khổ tột cùng, Bạch Trân Trân nghe thế nhưng không nói gì thêm, chỉ cầm những tấm hình trên bàn lên, tra xét. tỉ mỉ
Một xấp hình này khoảng chừng năm mươi tấm, bên trong mỗi một tấm Lâm Yến Bình đều đang làm những việc khác nhau, dường như cô ấy không có nhìn người chụp, luôn luôn chuyên chú làm chuyện của mình.
Nói xong, Chu Hưng Phong toát ra vẻ thống khổ thống thiết trên mặt, ông ta bực bội gãi gãi mái tóc hơi dài của mình, khàn giọng nói: "Anh cũng không biết anh bị làm sao nữa..."
Lâm Yến Bình trong tấm hình xinh đẹp là điều hiển nhiên, nét đẹp đó không phải sự xinh đẹp xuất phát từ vẻ ngoài của cô ấy, mà là bởi vì cái tâm của người chụp. Thông qua bố cục và góc độ chụp, đã chụp người trong ảnh rất duy mỹ.
Không phải có một câu nói rằng thế này sao? Người đó vốn dĩ không hoàn mỹ tới vậy, chỉ là sự yêu thích của người đó nên mới thấy đối phương hoàn mỹ.
Những tấm hình này đã giải thích câu nói này một cách hoàn mỹ, bộc lộ Lâm Yến Bình trên tấm hình và Lâm Yến Bình trong hiện thực hoàn toàn không giống như là cùng một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận