Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 612:

Chương 612:Chương 612:
"Bạn Lý, người nhà của cậu yêu cầu chúng tôi tận khả năng khôi phục dáng vẻ hiện tại của cậu thành dáng vẻ khi còn sống, nhưng cậu cũng nhìn thấy, thi thể của cậu hiện tại là như vậy..."
Thi thể nhìn cứ như cục than và Lý Gia Kiệt tuấn tú, khí chất ung dung giống như là hai giống loài, nhìn không ra một chút xíu điểm tương đồng nào. Muốn khôi phục bộ xác chết cháy thế này thành dáng vẻ của Lý Gia Kiệt, độ khó trong đó có thể nghĩ được.
Cô còn đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, Lý Gia Kiệt đã mỉm cười lược bỏ đi lo lắng của cô.
"Cô Bạch, cô không cần như thế, tôi biết cô vì tốt cho tôi, chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp xử lý, tôi rất yên tâm."
Nói xong, Lý Gia Kiệt hơi nghiêng đầu, nở nụ cười tươi với Bạch Trân Trân, hai chiếc răng mèo nhìn rất đáng yêu.
"Hơn nữa, hiện tại tôi đã chết, thân thể này về sau tôi cũng sẽ không dùng tiếp, cho nên bất kể là cô Bạch nghĩ làm cái gì với thân thể tôi cũng được."
Bạch Trân Trân: ”...'
Cô cảm thấy mình là người trưởng thành có tư tưởng không sạch sẽ, rõ ràng có khả năng người ta cũng không có ý quái đản nào đó, nhưng sau khi Bạch Trân Trân nghe thấy câu nói sau cùng thì cứ cảm thấy là lạ.
Bạch Trân Trân: “...
Lý Gia Kiệt gật đầu cười, bày tỏ mình hiểu và cậu ta cũng sẽ không hiểu lầm.
Lý Gia Kiệt ngoẹo đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp bộc lộ vẻ hoang mang, không hiểu.
Bạch Trân Trân đổi chủ đề, có lòng tốt nhắc nhở một câu.
"Có điều vì tâm lý lành mạnh của cậu, tôi cảm thấy tạm thời cậu vẫn là đừng xem nữa, có lẽ cậu sẽ có phần không tiếp nhận được."
"Cô Bạch, tôi đã là quỷ rồi, thế gian này còn có thứ tôi e ngại sao?”
Sau khi thầm phỉ nhổ mình một câu, Bạch Trân Trân ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ dùng hết tất cả khả năng sửa chữa thi thể của cậu, và tôi làm mọi thứ cũng là vì để thi thể của cậu khôi phục trở về trạng thái tốt nhất, tuyệt đối không có ý nghĩ khác."
Đang khi nói chuyện, Bạch Trân Trân lấy công cụ đã chuẩn bị từ trước ra, bắt đầu quyết đoán xử lý thi thể.
Hiện tại Lý Gia Kiệt đã chết, còn trở thành một quỷ đột tử, hình như cũng không có đáng sợ nữa.
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân cười cười, nói: "Đã vậy, tôi sẽ bắt đầu ngay."
Nói vậy cũng không phải là không hợp lý, lúc người sống sợ quỷ, sợ vài thứ kinh khủng, đó là bởi vì khi còn sống năng lực chịu đựng của tâm lý yếu, nỗi sợ hãi cái chết mà thúc đẩy sinh ra nỗi sợ hãi khác.
Cậu ta biết thi thể Bạch Trân Trân đang xử lý chính là thi thể của mình, chính là vì biết, cho nên lúc nhìn cách thức Bạch Trân Trân xử lý, không hiểu sao cậu ta cảm thấy tê cả da đầu.
Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, nhưng lúc hạ tay xử lý thi thể thì lại cứ tỉnh táo vô cùng, nhìn không ra chút dáng vẻ nữ tính nào. Vốn dĩ Lý Gia Kiệt cảm thấy năng lực chịu đựng của mình vẫn rất tốt, có điều rất nhanh cậu ta đã phát hiện, hình như mình đã có phần đánh giá cao năng lực của mình.
Nếu như xem nhẹ hoàn cảnh bây giờ, dáng vẻ hiện tại của Bạch Trân Trân rất có vẻ giống như là kẻ cuồng sát mà phim truyền hình diễn đạt.
Toàn thân trên dưới của mình dường như cũng đang run rẩy theo, nhất là phát hiện Bạch Trân Trân thậm chí còn dùng đến cưa điện cỡ nhỏ, sắc mặt của Lý Gia Kiệt cũng thay đổi, linh hồn của cậu ta bắt đầu run rẩy, vẻ mặt không hiểu sao hơi nhăn nhó.
Lý Gia Kiệt có thể tưởng tượng phần khuôn mặt bị khẩu trang che khuất của cô rốt cuộc xinh đẹp đến cỡ nào, lại thêm áo khoác trắng cũng không thể che giấu đường cong lả lướt, có thể nói cô là một bảo vật tuyệt thế.
Sau khi nhìn không rõ động tác trên tay của Bạch Trân Trân cho lắm, Lý Gia Kiệt dời ánh mắt sang khuôn mặt của Bạch Trân Trân.
Cậu ta yên lặng lui vê sau một bước, lại lui một bước, sau khi cách bàn điều khiển xa một chút thì cuối cùng Lý Gia Kiệt đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lý Gia Kiệt: "..."
Bạch Trân Trân đang đeo khẩu trang, hơn phân nửa khuôn mặt của cô đều bị khẩu trang che khuất, nhưng đôi mày lộ ra ngoài vẫn hết sức xinh đẹp.
Nhưng lúc này Bạch Trân Trân đang chuyên chú làm việc, không có chú ý tới Lý Gia Kiệt đang là lạ.
Xinh đẹp quá...
Không biết Lý Gia Kiệt nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân cũng theo đó xảy ra thay đổi nho nhỏ.
Cậu ta nhìn Bạch Trân Trân chăm chú, ngay cả bản thân cũng không phát hiện, hai chân của cậu ta đã không bị khống chế mà nhấc lên, đi từng bước một về phía Bạch Trân Trân.
Cậu ta vòng qua bàn điều khiển, đứng vị trí bên người Bạch Trân Trân, sau đó tham lam nhìn Bạch Trân Trân, khoảng cách của hai người rất gần, dường như cậu ta có thể ngửi được mùi thơm trên người Bạch Trân Trân, đó là mùi hương duy độc thuộc về mỹ nữ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận