Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 55:

Chương 55:Chương 55:
Dừng ở đây, Bạch Trân Trân đứng ở chỗ này gần như sắp mười hai tiếng rồi, cô cảm thấy hai chân như bị đổ xi măng, đi đường cũng trở nên khó khăn.
Có điều điều đáng ăn mừng chính là qua cố gắng thời gian dài như vậy, thành quả rất không tồi.
Mạnh Tử đẩy thi thể người chết vê phòng lạnh, Bạch Trân Trân đi tắm rửa, khử trùng, thay quần áo, sau khi tắm rửa xong, cô cảm thấy cả người đã hơi uể oải. Xem ra đây là di chứng buổi tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt mang tới.
Bạch Trân Trân lắc đầu, vịn tường trở về phòng làm việc của mình.
Từ buổi sáng bận rộn đến bây giờ, Bạch Trân Trân không ăn một miếng cơm, không uống một ngụm nước, có điều cô đã quen cường độ làm việc như vậy, ước chừng là bởi vì mệt mỏi quá mức, Bạch Trân Trân không có khẩu vị gì, cả người cứ thế lười biếng ngồi xụi lơ ở ghế sa lon trên văn phòng. Chưa đến bao lâu, tiếng đập cửa thùng thùng thùng vang lên, Bạch Trân Trân ngay cả sức lực đứng dậy đi mở cửa cũng không có, chỉ lười biếng nói một câu.
"Mời vào."
Cửa văn phòng được mở ra, Diệp Thanh Mị cầm theo một cái thùng giữ ấm từ bên ngoài đi vào.
Bạch Trân Trân thấy cô ta tiến đến, không khỏi sửng sốt giây lát.
"Chị Mị, làm phiền chỉ..."
Diệp Thanh Mị câm theo thùng giữ ấm đi tới trước bàn làm việc, thuân thục vặn cái nắp, đổ canh gà nhân sâm đã hầm ra.
Diệp Thanh Mị phụ trách quản lý văn thư, cô ta mỗi ngày tám giờ đi làm, năm giờ chiều tan làm, thứ bảy chủ nhật cô ta không cân tới làm, công việc nhàn nhã hơn Bạch Trân Trân nhiều.
Ngoại trừ mấy thím quét dọn vệ sinh ra thì cô gái trẻ tuổi trong nhà tang lễ chỉ có hai người Bạch Trân Trân và Diệp Thanh MI.
"Hôm nay cả ngày không thấy em là biết em lại bận rộn, chị cũng không giúp được cái gì, sau khi tan việc đã nấu cho em canh gà mang tới."
Diệp Thanh Mị cũng chỉ lớn hơn Bạch Trân Trân hai tuổi, tính tình cô ta hướng ngoại hoạt bát, đối xử với Bạch Trân Trân cũng rất săn sóc. Lúc Bạch Trân Trân giúp người khác sửa chữa gương mặt thời gian dài, chỉ cần Diệp Thanh Mị phát hiện sẽ bớt thời gian nấu canh cho cô uống. Dùng lời Diệp Thanh Mị để nói thì chính là Bạch Trân Trân là một gái, cần bồi bổ sức khỏe đầy đủ mới được, về phần những đàn ông, ông gia khác thì chỉ dựa vào thịt trên người mình cũng có thể kháng, cô gái trẻ tuổi yêu kiều yếu ớt như Bạch Trân Trân mới cần tẩm bổ. Bởi vậy toàn bộ nhà tang lễ chỉ có Bạch Trân Trân mới có miệng phúc có thể uống canh Diệp Thanh Mị nấu.
“Thanh MỊ, tại sao chị tới đây?”
Cô chưa mệt đến mức tay không thể động đậy!
"Em đừng, mệt mỏi cả một ngày, còn làm gì? Chị đút em ăn."
Bạch Trân Trân: "!!I"
Bạch Trân Trân ngồi ngay ngắn, vừa muốn đứng dậy Diệp Thanh Mị đã bưng bát đến đây.
Hôm nay Bạch Trân Trân thật sự đã thấm một, lộ trình mười phút mà cô đi gần nửa tiếng mới đến dưới lầu nhà mình.
Sau khi uống xong, Bạch Trân Trân cảm giác cơ thể đã khôi phục một ít năng lượng, trạng thái tinh thân cũng tốt hơn trước đó nhiều, Diệp Thanh Mị cho hết số canh gà còn lại cho Bạch Trân Trân, để cô mang về ban đêm uống. Bạch Trân Trân không từ chối được, chỉ có thể mang theo tấm lòng thơm thảo của Diệp Thanh Mị về nhà.
Nhà cô cách nhà tang lễ không xa, đi bộ là có thể đến, chỗ ở của Diệp Thanh Mi và nhà Bạch Trân Trân là hai phương hướng, hai người chia tay ở cổng nhà tang lễ, mỗi người tự đi về nhà mình.
Bạch Trân Trân xin miễn lòng tốt của Diệp Thanh Mi, bưng bát uống sạch canh gà nhân sâm không thừa một giọt.
Lúc đang chuẩn bị đi vào, một bóng dáng bước ra từ trong nơi hẻo lánh.
"Cô Bạch, cô đã trở về rồi."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, bước chân Bạch Trân Trân chợt dừng lại, quay đầu nhìn sang.
Một khuôn mặt quen thuộc đập vào trong mắt Bạch Trân Trân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận