Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 323:

Chương 323:Chương 323:
Bạch Trân Trân vô cùng ghét bỏ đẩy Trần Tiểu Sinh ra, phủi phủi đất trên người, từ trên đất đứng dậy.
Thấy cô tỉnh dậy, Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết nhanh chóng chạy về phía cô.
"Trân Trân, cô tỉnh rồi? Có chỗ nào không khỏe không? Vừa nãy cô đột nhiên ngất đi, thật sự dọa chết chúng tôi rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, Trân Trân, cô không sao chứ."
Bạch Trân Trân lắc đầu: "Tôi không sao."
Nói xong, cô nhìn sang Hách Cầm Vận: "Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Trước đó, Kỳ Lỗi bảo Bạch Trân Trân hủy trận nhãn, cô dựa vào bản năng đập hai trận nhấn âm dương lại với nhau, sau đó liên tiến vào không gian thần bí đó.
Đương nhiên, nơi đó chắc là không gian bên trong trận nhãn Âm Trận, vừa nấy khi cô ra đã sờ túi, phát hiện người giấy nhỏ chứa linh hồn của Phó Cẩn Du đó vẫn còn, rất rõ ràng, cô đã mang Phó Cẩn Du từ trong trận nhãn ra.
Hồi tưởng lại chuyện xảy ra vừa nấy, trên mắt Hách Câm Vận lộ ra vẻ kính phục không hề che đậy: "Cô đã nhận một đồ đệ tốt."
Hách Cầm Vận nói sơ lược lại chuyện vừa mới xảy ra.
Tình huống khi đó, ai cũng không biết sự tồn tại của sương mù đó đại biểu cái gì, họ đều khó giữ mình, lại bởi vì có nhiều kiêng ky, cho nên mới không xông vào.
"Đồ đệ lớn tuổi trông không có bản lĩnh gì đó của cô ngược lại rất dũng cảm, anh ta bò dậy liên xông vào trong sương mù, sau đó mang cơ thể của cô ra..."
Thì ra khi Bạch Trân Trân đập hai trận nhãn lại với nhau đã dẫn tới dao động mãnh liệt, họ đều bị đánh văng ra, Bạch Trân Trân thì bị sương mù nuốt chửng.
Nhưng Trần Tiểu Sinh không hề do dự, vừa gọi sư phụ vừa xông vào trong sương mù.
Nhưng vừa nãy cô vào trong trận nhãn, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Bạch Trân Trân thật sự không biết.
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân quay đầu nhìn Trần Tiểu Sinh, sau đó nhìn thấy Trần Tiểu Sinh bĩu môi khóc không chút hình tượng.
Bạch Trân Trân: "...'
Nét mặt của cô hơi phức tạp, không ngờ Trần Tiểu Sinh sẽ dũng cảm như vậy.
"Tuy anh ta không có thiên phú gì, lại lớn tuổi, tướng mạo cũng không ra sao, nhưng ít nhất anh ta thật lòng đối với cô."
Vương Chiêu trả lời: "Chú lấy mạng sinh ra từ Thiên Cương Thất Sát Trận, chủ trận đã biến mất rồi, chú lấy mạng dĩ nhiên cũng vô dụng."
Sau khi nói chuyện đơn giản, Kỳ Lỗi và Vương Chiêu cũng tới, họ nói cho Bạch Trân Trân biết, cô đã thành công phá hủy trận pháp, Thiên Cương Thất Sát Trận đã phá rồi.
Bạch Trân Trân nghe vậy, không bất ngờ gì: "Các thôn dân trúng chú lấy mạng đó thì sao?"
Bạch Trân Trân: "Cô có thể trả hàng đồ đệ này không? Nhưng bên phía các thôn dân còn phải xử lý một chút, nếu không, có thể sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ của họ.
Thời gian cấp bách, họ cũng không tán gẫu nhiều với Bạch Trân Trân, bốn người nhanh chóng tản ra, đến từng nhà từng hộ xử lý công việc.
"Liên tiếp phá hai trận nhãn, có tổn hao rất lớn với thân thể của cô, nếu không có việc gì thì quay về nghỉ ngơi cho tốt."
Ngược lại là Hách Cầm Vận và Vương Chiêu hỏi Bạch Trân Trân có phải muốn quay về không.
Bốn người họ rất rành, rất nhiều chuyện cũng không cần Bạch Trân Trân nhúng tay, cho nên cô không hỏi gì thêm.
Bạch Trân Trân gật đầu, cảm ơn ý tốt của họ: "Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người."
Bạch Trân Trân là chủ lực phá trận lân này, họ được coi là theo Bạch Trân Trân nhặt vê một mạng, bốn người cũng ngại không làm gì hết, sau khi tính toán, định làm một số công việc thu dọn tàn cục, bổ sung lực sinh mệnh mà các thôn dân mất đi.
Đợi sau khi những người đó đi hết, Câu Quốc Hoa trước đó không có cảm giác tồn tại gì đột nhiên xuất hiện, ông ta xoa tay, cười ha ha nhìn Bạch Trân Trân: "Cái đó, Trân Trân à, nếu mọi chuyện đều đã giải quyết xong hết rồi, vậy cô xem, chúng ta có phải có thể về rồi không?"
Chuyện trải qua hai hôm nay còn kích thích hơn cả chuyện mà Cầu Quốc Hoa trải qua nhiều năm cộng lại, ông ta cảm thấy mình đã một đống tuổi như vậy, tim thực sự không chịu nổi loại kích thích này.
Bây giờ dường như mọi thứ đều đã giải quyết, vậy có phải họ có thể rời đi không?
Bạch Trân Trân nhếch khóe miệng với Cầu Quốc Hoa, lộ ra một nụ cười giả trân: "Cho nên, sáu thi thể của Trần Gia Thôn trước đó đã xử lý xong rồi sao?"
Cầu Quốc Hoa ha một tiếng, mơ hồ nhìn Bạch Trân Trân, bày ra bộ dạng tôi không biết cô đang nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận