Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 106:

Chương 106:Chương 106:
Cắt hai người giấy xong, Bạch Trân Trân còn vẽ mắt miệng lên trên, nhìn như vậy còn có chút đáng yêu.
Đến khi dùng mực đỏ vẽ xong ngũ quan, Bạch Trân Trân vẫy vẫy tay với hai người Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, tỏ ý để bọn họ đi vào trong hai người giấy nhỏ.
"Hai người bây giờ đang là quỷ, ban ngày dương khí mạnh, sẽ gây thương tích tổn hại với hai người, cho nên hai người vẫn nên sống trong hai người giấy nhỏ này, đến khi tìm ra hung thủ thì có thể đi đầu thai một lần nữa."
Lúc cắt hai người giấy nhỏ, Bạch Trân Trân cũng khá tỉ mỉ, cái cắt hai đuôi sam nhỏ là để dành cho Vương Lệ Mai, cái còn lại chính là dành cho Lý Kim Thọ.
Hai người họ rất rất tín nhiệm Bạch Trân Trân, sau khi nhìn nhau một cái liên chui vào trong người giấy nhỏ.
Tim Bạch Trân Trân bị kéo lên thật cao, sợ người giấy nhỏ này của mình không có tác dụng gì, đến khi hai người bọn họ nhập vào thành công, lại còn điều khiển người giấy nhỏ đi qua đi lại thì lúc này Bạch Trân Trân mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chị Lệ Lệ, anh A Thọ, hai người ở trong hai người giấy này ngoan ngoãn đợi, em sẽ tìm cách tra được hung thủ đã giết hại hai người."
Vương Lệ Mai gật đầu một cái: 'Cảm ơn em nhé, Trân Trân."
Kết quả vừa mới ngủ chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa cộc cộc cộc một lân nữa đánh thức Bạch Trân Trân vừa mới rơi vào giấc mộng đẹp.
Bạch Trân Trân nhìn hai người họ chạy tới chạy lui trong phòng, sử dụng thân thể người giấy của mình một cách linh hoạt thì khóe miệng không kìm được mà co rút.
Bây giờ xem ra cũng chỉ có thể trông cậy bên Từ Phong mau mau phá được vụ án này.
Vốn dĩ Bạch Trân Trân muốn thám thính tin tức từ miệng Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, muốn tìm ra hung thủ đã hại chết bọn họ sớm hơn một chút, có điều hai người họ hỏi chút cũng không biết, Bạch Trân Trân chỉ có thể buông bỏ.
Có nên nói hay không nhỉ, năng lực thích ứng của hai người thực sự rất mạnh đó nha...
Chuyện nên làm cũng làm rồi, những cái khác cô cũng chẳng giúp được gì, Bạch Trân Trân ngáp một cái, chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi.
Mới vừa có được thân thể của người giấy nhỏ nên hiện tại chính là thời điểm mới mẻ của hai người bọn họ, nhất là khi phát hiện bản thân có thể điều khiển thân thể của người giấy nhỏ chạy nhảy một chút, hai người bọn họ lại càng hăng hái hơn.
"Có việc gì thế?"
Mặt Bạch Trân Trân đen như đít nồi, cô xoa xoa huyệt thái dương đang giật giật không ngừng, đứng dậy bước qua đó mở cửa.
Bởi vì mới ngủ dậy nên có hơi tức giận, sắc mặt Bạch Trân Trân không dễ nhìn, cô dùng ánh mắt âm u nhìn người gõ cửa, lạnh lùng nói.
Ngủ chưa đủ sẽ chết người, vừa mới ngủ một lúc đã bị đánh thức lại càng chết người hơn.
Điều tra lấy chứng cứ các nhà bên cạnh cũng đã gần tới giai đoạn cuối, Ông Tấn Hoa nhớ tới Bạch Trân Trân mà mình thấy ở cửa sổ, luôn cảm thấy có chút không được đúng lắm.
Người tới gõ cửa là người đàn ông mà vừa rồi Bạch Trân Trân có duyên đối mặt ở chỗ cửa sổ, anh cũng là cảnh sát, có điều đối phương mặc đồ bình thường, Bạch Trân Trân không nhận ra anh có chức vụ gì.
"Cô Bạch Trân Trân, tôi có một vài việc muốn tìm cô giải đáp một chút."
Tốt nhất là anh ta có việc! Bằng không Bạch Trân Trân thực sự sẽ bùng nổ.
Cô quá tỉnh táo, bình tĩnh tới cái mức giống như người chết không phải bạn mình.
Anh luôn cảm thấy chắc chắn Bạch Trân Trân biết vài thứ mà người ngoài không biết.
Dù sao hung khí cũng là một con dao rọc giấy, nếu chuyện này là một vụ phạm tội không bình thường thì sao?
Dù Từ Phong đã nói lúc vụ án xảy ra Bạch Trân Trân đang đi làm nhưng Ông Tấn Hoa vẫn không thể nào loại bỏ hoài nghi.
Thấy anh đứng ở hiện trường phát hiện vụ án, cô còn cười với anh, nếu giả dụ như anh không phát hiện Bạch Trân Trân đang nhìn sang bên này thì có phải cô vẫn sẽ nhìn tiếp hay không?
Sau khi cân nhắc các kiểu, cuối cùng anh vẫn gõ cửa phòng Bạch Trân Trân, muốn trò chuyện cùng cô một lúc.
Anh nghe nói quan hệ giữa hai người đã chết với Bạch Trân Trân cũng không tệ, những người khác biết hai người chết rồi ít nhiều cũng sẽ toát ra chút tiếc nuối cho họ hoặc tâm trạng thống khổ, nhưng Bạch Trân Trân không có gì cả.
"Cô Bạch Trân Trân, tôi là trưởng phòng giám định chứng cứ sở cảnh sát Cửu Long, tôi tên Ông Tấn Hoa, đây là giấy chứng nhận của tôi."
Ông Tấn Hoa đưa giấy chứng nhận cho Bạch Trân Trân, cô nhìn lướt qua rồi lại một lần nữa đưa mắt nhìn lên mặt Ông Tấn Hoa.
"Vậy thì, trưởng khoa Ông, anh đến tìm tôi là vì có chuyện gì quan trọng không thể không nói chuyện hay sao? Tôi thức một ngày một đêm, giờ không có sức để đối phó với anh."
"Giám sát Từ đã tới hỏi một lần rồi, mục đích anh tới đây là nhằm làm gì vậy? Hỏi tôi một lần nữa? Cảnh sát phá án nhàn hạ vậy sao?”
Lúc bình thường, tính khí của Bạch Trân Trân đều rất tốt, cô cũng rất tình nguyện làm một người dịu dàng, nhưng ngủ không đủ giấc kèm thêm cảm giác mệt mỏi khi vừa ngủ đã bị đánh thức đã biến Bạch Trân Trân thành một thùng thuốc súng, động cái là có thể nổ.
Cho nên lúc cô quay sang Ông Tấn Hoa thì nói chuyện không có chút khách khí, thậm chí còn hơi hùng hổ dọa người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận