Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 97:

Chương 97:Chương 97:
Tuy Cổ Anh Hùng nói như vậy, nhưng Bạch Trân Trân lại không yên tâm, cô nhíu mày nhìn Cổ Anh Hùng, giống như nhìn thấu cả người anh ta vậy.
Không tính Trần Tiểu Sinh, nhà tang lễ ngoài Bạch Trân Trân, còn có ba Nhập Liệm Sư, lần lượt là Vạn Chí Cường, Chu Hưng Phong và Cổ Anh Hùng trước mặt.
Trước khi Trân Tiểu Sinh gia nhập, tuổi của Chu Hưng Phong lớn nhất, sau đó chính là Vạn Chí Cường, tuy thời gian Cổ Anh Hùng tới nhà tang lễ Thiên Thịnh dài, nhưng tuổi lại không lớn, năm nay anh ta mới mười chín tuổi.
Đương nhiên, bởi vì lớn hơn nhanh, trông anh ta không giống mười chín tuổi.
"Anh Hùng, cậu sao vậy? Nếu không thoải mái thì cậu về nghỉ ngơi đi, trạng thái này của cậu, làm việc rất dễ xảy ra vấn đề."
Cổ Anh Hùng lắc đầu, dùng sức rút tay mình khỏi tay Bạch Trân Trân, anh ta lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc với Bạch Trân Trân, nhẹ giọng nói.
"Chị Trân Trân, hôm qua tôi đã nhận một cỗ thi thể, phải đi xử lý rồi, sáng mai cô ấy còn phải tổ chức lễ truy điệu, tôi phải mau chóng hoàn thành công việc còn lại mới được, chị Trân Trân, tôi rất bận, thực sự không có thời gian nghỉ ngơi."
So với tên A Cường không đáng tin đó, tuy tuổi của Cổ Anh Hùng không lớn, nhưng lòng trách nhiệm rất mạnh, kỹ thuật hóa trang của anh ta không tồi, trước khi Bạch Trân Trân tới, anh ta là Nhập Liệm Sư có kỹ thuật hóa trang tốt nhất nhà tang lễ, sau khi Bạch Trân Trân tới, anh ta lui xuống vị trí thứ hai, nhưng tâm thái của Cổ Anh Hùng rất tốt, không có cảm xúc đố ky gì, ngược lại rất hào phóng chia sẻ một số kỹ xảo hóa trang của anh ta với Bạch Trân Trân.
Chỉ là bây giờ Bạch Trân Trân cũng quá mệt, thực sự không có tinh thần đi quản chuyện của Cổ Anh Hùng, cô lê bước chân nặng nề, từng bước đi vào văn phòng của mình.
Bạch Trân Trân chỉ hỏi một câu xuất phát từ lòng tốt, thế nhưng câu nói này không biết đã chọc trúng Cổ Anh Hùng ở đâu, cảm xúc của anh ta đột nhiên trở nên kịch liệt.
Bạch Trân Trân khi không bị Cổ Anh Hùng nổi giận: "...'
Mắt của anh ta đỏ ngầu, dáng vẻ đó giống như muốn ăn người, sau khi bỏ lại câu nói này, Cổ Anh Hùng liên vội vã rời đi.
"Không được, đó là công việc của tôi, tôi không nhường cho anh Phong, không ai được tới giành với tôi!"
Không phải, tên này uống nhầm thuốc rồi sao?
"Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, hay là cậu giao việc cho anh Phong xử lý?"
Trân Tiểu Sinh nói y nguyên chuyện mình làm với Bạch Trân Trân, cô mở mắt nhìn Trân Tiểu Sinh: "Thực ra chú không cần nói cho tôi biết những chuyện này."
Chẳng bao lâu sau, Trần Tiểu Sinh đẩy cửa phòng làm việc ra, từ bên ngoài đi vào.
Hài cốt của Kiều An Na và đứa bé đã để ở chỗ nhận cốt, anh ta đã thông báo với Vương Kim Phát, đối phương nói rất nhanh sẽ tới nhận tro cốt.
Cô nằm trên sô pha, đầu óc trống không, chỉ muốn có thể ngủ một giấc ngon. Sau khi giao chuyện của Vương Kim Phát cho đồn công an, Bạch Trân Trân đã không còn tâm tư quan tâm nữa, thi thể của hai người đó đã hỏa táng, từ nay về sau, cô và Vương Kim Phát cũng sẽ không có dây dưa gì nữa.
Bạch Trân Trân thậm chí hoài nghi, mục đích của người này không phải bái sư, chỉ là hưởng thụ niềm vui làm đồ đệ tuân thủ quy tắc mà thôi.
"Được, tôi biết rồi."
Tuy đã nhận Trần Tiểu Sinh làm đồ đệ, nhưng Bạch Trân Trân lại không lập quy tắc gì cho anh ta, nhưng cũng không biết Trân Tiểu Sinh lấy đâu ra một đống quy tắc cho mình, mấu chốt là anh ta thật sự hoàn toàn tuân thủ.
Còn Trần Tiểu Sinh hỏi cô có muốn đi gặp Vương Kim Phát, giao tro cốt cho đối phương không.
"Tiểu Sinh, cảm xúc của Anh Hùng không tốt lắm, chú biết nguyên nhân không?”
Thấy Bạch Trân Trân không muốn đề cập tới Vương Kim Phát, Trân Tiểu Sinh thông minh không nhắc tới nữa.
Cách ăn mặc của Vương Kim Phát thực sự có hơi cay mắt, Bạch Trân Trân không muốn thấy lắm.
"Không, người ở chỗ nhận cốt sẽ đưa cho anh ta, tôi không cần phải đi một chuyến."
Bạch Trân Trân nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, mở mắt nhìn Trần Tiểu Sinh.
Bạch Trân Trân quả quyết lắc đầu.
Người này thích buôn dưa, tới chưa bao lâu, đã quen hết những người trong nhà tang lễ, ai có chuyện gì, Trân Tiểu Sinh rõ mồn một, cũng không biết rốt cuộc anh ta lấy đâu ra thời gian đi hóng chuyện với người ta.
Trần Tiểu Sinh gật đầu: "Cái này tôi biết thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận