Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 467:

Chương 467:Chương 467:
Trong khoảng thời gian gân đây này, Bạch Trân Trân giống như kết nghiệt duyên cùng côn trùng, từ đầu là trùng quỷ, càng về sau là sâu đục ruột, trước mắt còn có loại côn trùng màu đỏ không biết là cái thứ quỷ gì... Trước đó Bạch Trân Trân còn cảm thấy bóng ma to lớn bao phủ trên đầu mình hình như đã biến mất rất nhiều, nhưng hiện tại xem ra, bóng ma chưa hề biến mất, vẫn luôn ở đây. Cô mới rời khỏi bao lâu, Trần Tiểu Sinh đã lại trúng chiêu, rõ ràng cô cho Trần Tiểu Sinh nhiều bùa hộ mạng như vậy, sao một cái cũng không có tác dụng?
"Bùa hộ mạng tôi đưa cho anh, chẳng lẽ anh không có mang theo trong người sao?"
Bạch Trân Trân nhíu mày, mở miệng hỏi một câu.
Trân Tiểu Sinh vội vàng lắc đầu: "Không có, tôi vẫn luôn mang theo trên người, từ trước đến nay chưa từng rời khỏi người..."
Nói xong, anh ta lấy bùa hộ mạng trên người mình ra ngoài, đưa cho Bạch Trân Trân.
Lá gan của Trần Tiểu Sinh không tính là rất lớn, khỏi phải nhìn lúc anh ta đi theo Bạch Trân Trân thì gan to bằng trời, nhưng trên thực tế anh ta lại là con chuột hèn nhát. Sau khi biết trên thế giới này có quỷ, sư phụ mình hết sức lợi hại, những bùa hộ mạng này anh ta vẫn luôn mang theo trên người, anh ta học theo dáng vẻ của sư phụ, bỏ những bùa hộ mạng này vào túi chống nước, cam đoan coi như là lúc mình tắm rửa thì cũng có thể mang theo những bùa hộ mạng này trong người.
Bạch Trân Trân nhận một đống bùa hộ mạng của Trân Tiểu Sinh, mở ra từng lá kiểm tra.
Kết quả sau khi mở bùa hộ mạng ra, Bạch Trân Trân lại phát hiện bên trong sạch bong, chẳng hề có chút vết tích nào, trong bùa hộ mạng hoàn toàn không có bùa chú.
Anh ta không phải người ngu. Biết rất rõ ràng bùa hộ mạng của Bạch Trân Trân hữu dụng, còn để ở một bên không cần, còn cố ý tốn công tốn sức làm bùa giả đặt vào đó. Anh ta có mưu đồ gì? Toan tính quỷ không tới gần anh ta, thương hại anh ta sao?
Đôi mắt anh ta trừng to lớn hơn cả trứng bồ câu, bật thốt lên: "Điều này không có khả năng!"
Một tấm, hai tấm, ba tấm, tất cả bùa mang theo người anh ta đều mở ra nhìn, không có một tấm bùa nào có vẽ bùa chú. Tinh thân anh ta sắp sụp đổ rồi, lúc nói chuyện giọng nói cũng đang run rẩy.
Những bùa hộ mạng này anh ta luôn mang theo trong người, từ trước đến nay chưa từng qua tay người khác, sao lại đột nhiên biến thành lá bùa trống không đâu?
Trân Tiểu Sinh không tin loại chuyện này là thật.
"Sư phụ, sư phụ tin tưởng tôi, những bùa hộ mạng này tôi thật sự luôn luôn mang theo, từ trước đến nay tôi chưa từng lấy xuống..."
Trân Tiểu Sinh: "..."
Mà Bạch Trân Trân thì cầm những lá bùa trống không đó, yên lặng cúi đầu tra xét.
Sau khi nhận được lời Bạch Trân Trân nói, mắt Trần Tiểu Sinh hơi xót, suýt chút nữa khóc lên.
Sư phụ tin tưởng anh ta, thế này thật là quá tốt rồi...
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Tôi tin tưởng anh, anh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế."
Bạch Trân Trân hít sâu một hơi, ánh mắt lại đặt vào Trần Tiểu Sinh.
Người biết chuyện trên người Trân Tiểu Sinh có lá bùa có lẽ không phải là quá nhiều, những nơi anh ta cất giấu những lá bùa này là khắp nơi, nếu như không phải là người hiểu anh ta rất rõ, có lẽ sẽ không cách nào thay thế những lá bùa này của anh ta.
Đổi lá bùa của Trần Tiểu Sinh hẳn là người đứng bên cạnh anh ta, cũng chỉ có người quen biết với Trần Tiểu Sinh mới có khả năng ảnh hưởng đến tư tưởng của Trần Tiểu Sinh, thay đổi cách làm việc của anh ta.
Những lá bùa này trống không, rõ ràng là lá bùa chưa từng dùng, dù sao lá bùa từng được vẽ bùa chú thì sau khi sử dụng sẽ biến thành tro tàn, nếu không thì là màu sắc của bùa chú nhạt màu, hoàn toàn biến thành trống không gần như là chuyện không thể nào. Xem như ngẫu nhiên có tình huống may mắn phát sinh, đó cũng không thể tất cả lá bùa đều gặp tình huống may mắn chứ?
Nhiều côn trùng như vậy trong cơ thể Trần Tiểu Sinh không biết đã sinh tôn bao lâu, nói là không chịu ảnh hưởng, vậy khẳng định là nói hươu nói vượn.
Lúc này sắc mặt Trần Tiểu Sinh trắng bệch, trên môi lại càng không có tí huyết sắc nào, vừa rồi nếu như không phải là bởi vì Bạch Trân Trân phản ứng kịp lúc, dùng máu ở trên người anh ta vẽ ra bùa hộ mạng tuyệt phẩm, bây giờ sợ là Trân Tiểu Sinh đã thổ huyết bỏ mình.
Tâm tư của đối phương quả thật là ác độc đến cùng cực, hoàn toàn không cho một con đường sống Trần Tiểu Sinh mong manh. Hễ Bạch Trân Trân không phải là một kẻ trâu bò, không có công đức kim quang, cũng không vẽ ra được bùa tuyệt phẩm phù thì cô tuyệt đối không cứu lại Trân Tiểu Sinh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận