Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 273:

Chương 273:Chương 273:
Sắc mặt của Đỗ Văn Khiết đen lại, nhưng vẫn rất nhanh bình tĩnh lại, cô ta hít sâu một hơi, nói chú lấy mạng là gì.
Chú lấy mạng là một chú thuật âm độc, người trúng chú sẽ rơi vào trong hôn mê, linh hồn của họ sẽ bị dắt đi, nhưng thân thể lại vẫn duy trì trạng thái sống.
Người sống cần ăn cơm uống nước, nhưng người trúng chú lấy mạng linh hồn rời khỏi thân thể, họ giống như xác chết biết thở nằm trên giường, mãi cho tới ngày sinh mệnh kiệt quệ.
Người trúng chú lấy mạng không phải bị khát chết thì là bị đói chết, càng đáng sợ hơn là lúc chú lấy mạng phát động mới có thể nhìn ra họ trúng chú thuật gì, một khi người bị hại chết, chú lấy mạng tan biết, cho dù là đại sư huyên môn lợi hại nhất tới, cũng không nhìn ra vấn đề của họ, ngược lại sẽ tưởng họ chết bình thường.
Bạch Trân Trân: "Quả thật rất lợi hại, nhưng cũng không tới mức khiến cô sợ hãi tới mức này chứ?"
Chú lấy mạng lợi hại thì rất lợi hại, nhưng Đỗ Văn Khiết sợ hãi như vậy, hình như có hơi không đúng lắm?
Trên mặt Đỗ Văn Khiết lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Chú lấy mạng bình thường không phải sử dụng đơn độc, nó là chú thuật diễn sinh của một trận pháp khác."
Kỳ Lỗi và Hách Cầm Vận không biết đây là gì, vì vậy ngược lại không có bao nhiêu cảm xúc sợ hãi, ngược lại là Vương Chiêu, anh ta và Đỗ Văn Khiết sư xuất đồng môn, hiển nhiên anh ta cũng nhận ra bùa lấy mạng, cũng nhớ ra trận pháp bị liệt vào cấm thuật đó.
Sau khi ném xuống câu nói này, Vương Chiêu xoay người sải bước đi ra bên ngoài, Đỗ Văn Khiết gấp gáp đi theo, hai người họ gân như chạy ra ngoài.
Hai sư huynh muội này lấp lửng, khủng hoảng bị họ chế tạo ra, nhưng lại không thuận tiện chế tạo ra năng lực giải quyết khủng hoảng.
Bạch Trân Trân nhìn thấy dáng vẻ của hai sư huynh muội bọn họ, kiên nhẫn hỏi: "Cho nên, các người có thể giải thích rốt cuộc là chuyện gì trước không?"
Tuy biết hi vọng rời đi mong manh, nhưng cũng tốt hơn là giam lỏng ở đây, rời khỏi có lẽ còn có một tia sống sót, ở lại đây họ chết chắc.
Đỗ Văn Khiết hoảng loạn gật đầu, gấp gáp nói: "Đúng, chúng ta đi mau, trận pháp này không phải thứ chúng ta có thể đối phó, nếu không mau chóng rời khỏi, sợ là chúng ta đều sẽ bị hãm ở đây..."
Vương Chiêu lắc đầu, quả quyết nói: "Không kịp nữa, trước khi vào thôn vẫn bình thường, chắc trận pháp đó chỉ bao bọc cả thôn bên trong, chúng ta vừa mới vào một chút, còn ở rìa trận pháp, ra trước rồi nói."
t†ruyendichvip.com
Sắc mặt Vương Chiêu lúc xanh lúc trắng, lập tức nói: "Chúng ta phải rời khỏi nơi này, trận pháp đã khởi động rồi, bây giờ chúng ta liều hết toàn lực chắc có thể rời khỏi, nếu tiếp tục nán lại, sợ là sẽ bỏ mạng tại đây.
Sắc mặt Vương Chiêu vô cùng tối tăm, quay đầu nhìn Kỳ Lỗi và Hách Cầm Vận, vẻ lo lắng trong giọng nói ngày càng rõ rệt: 'Kỳ Lỗi, Cầm Vận, bây giờ tôi cần các người giúp đỡ, mọi người cùng tấn công nơi này, đây là nơi chúng ta vào, cũng là một cửa sinh nhỏ, chỉ có tấn công nơi này, chúng ta mới có cơ hội rời khỏi."
Kỳ Lỗi và Hách Cầm Vận nghe vậy, sau đó đi theo, chạy phía sau hai sư huynh muội đó.
Một nhóm bốn người rất nhanh đã tới chỗ cổng thôn, lúc đi ra, họ giống như bị thứ gì không nhìn thấy ngăn lại, căn bản không thể thoát khỏi được.
Mà vừa đi họ vừa hét: "Nếu muốn sống thì mau đi cùng chúng tôi, còn ở lại sẽ không kịp nữa."
Đòn tấn công của mấy người đồng loạt rơi lên cổng thôn, ánh sáng chói mắt lóe qua, mọi người mong chờ nhìn cổng thôn.
May mà quan hệ giữa họ rất tốt, đôi bên cũng vô cùng hiểu nhau, Vương Chiêu sẽ không bắn tên không đích, nếu đã nói như vậy, chắc chắn có nguyên nhân.
Bốn người đồng loạt trữ lực, lấy hết đồ mình cất giấu ra, sau khi đếm ngược tiếng thứ ba hạ xuống, tất cả đòn tấn công đều đánh lên cổng thôn đó.
"Đừng ai dùng linh lực keo kiệt, chuyện khác ra ngoài tôi giải thích với mọi người sau."
Thế nhưng khiến họ thất vọng là sau khi chịu một đòn toàn lực của họ, cổng thôn không có bất cứ phản ứng gì, đòn tấn công của họ không có bất cứ ảnh hưởng gì với nó.
Huyết sắc trên mặt Vương Chiêu mất sạch, anh ta không tin tà tiếp tục tấn công công thôn, nhưng mấy người hợp lực tấn công đều không thể khiến nó lung lay chút nào, một mình anh ta có thể có tác dụng lớn cỡ nào?
Đỗ Văn Khiết phát hiện đòn tấn công của họ không có bất cứ tác dụng gì, sắc mặt càng thêm tái nhợt như giấy, sau đó hai chân của Đỗ Văn Khiết nhữn ra, ngã ngồi trên đất.
"Tiêu rồi, tiêu rồi, chúng ta sẽ chết ở đây, nhất định sẽ chết ở đây, không có bất cứ ai có thể thoát khỏi trận pháp này, chúng ta cũng sẽ trúng chú lấy mạng, cũng sẽ vô tri vô giác mất đi, linh hồn cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng của trận pháp, chúng ta sẽ hồn phi phách tán."
Bạn cần đăng nhập để bình luận