Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 447:

Chương 447:Chương 447:
"Hôm nay đi họp, cho nên mới mặc chính thức như vậy, hội trường và trên xe đều có máy lạnh, cho nên không cảm thấy nóng."
Nói xong, Ông Tấn Hoa cởi áo vest ra, Bạch Trân Trân mới thấy bên trong anh không mặc áo sơ mi dài tay, mà là một chiếc áo sơ mi cụt tay.
Bạch Trân Trân: "...'
Biểu cảm trên mặt cô có hơi vi diệu, Ông Tấn Hoa chú ý tới Bạch Trân Trân đang nhìn gì, mỉm cười nói: "Cho dù có máy lạnh, vẫn cảm thấy nóng, mặc như vậy mát mẻ hơn chút."
Không ngờ người này trông có vẻ rất trọng quy tắc, nhưng lại còn có một mặt tùy ý như vậy.
Hai người tùy ý nói chuyện một lúc, nhân viên phục vụ mang cà phê lên, cửa phòng bao được đóng lại, Bạch Trân Trân uống một ngụm cà phê, cân nhắc tiếp theo nên nói thế nào.
Ông Tấn Hoa uống cà phê, an tĩnh chờ đợi Bạch Trân Trân lên tiếng.
Đại khái qua mười mấy phút, cuối cùng Bạch Trân Trân sắp xếp xong mạch tư duy, sau đó lên tiếng nói: "Anh Ông, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp..."
Nếu không phải có chuyện nhờ, chắc Bạch Trân Trân sẽ không nói những chuyện này với anh, quan hệ giữa hai người thật sự không tốt tới mức đó.
Nghe anh nói như vậy, Bạch Trân Trân khẽ thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng nói vắn tắt chuyện xảy ra mấy ngày này.
Trong tài khoản của Bạch Trân Trân bây giờ đã có hai trăm triệu tệ, ở thập niên 90, số tiên này trực tiếp khiến Bạch Trân Trân một bước biến thành phú bà ngầm.
Cái giá Bạch Trân Trân bỏ ra lần này không nhỏ, Kim Thủ Thiên là một người trọng tín dự, biết Bạch Trân Trân không cần tài sản cố định, liền chuyển toàn bộ tài sản cố định thành tiền mặt đưa cho Bạch Trân Trân.
"Chuyện là như vậy, di sản của Đàm Thanh đã chuyển toàn bộ sang tên của tôi, nhưng tôi không cần số tài sản cố định đó, đã đổi toàn bộ thành tiền, tiên Kim Thủ Thiên cho tôi cũng bỏ hết vào một tài khoản..."
Hiển nhiên Ông Tấn Hoa cũng không ngờ Bạch Trân Trân chỉ đi xử lý một thi thể giúp người ta lại còn có thể sinh ra nhiều hệ lụy như vậy, nhưng sau khi nghe nói trong tài khoản của Bạch Trân Trân có hai trăm triệu tệ, Ông Tấn Hoa vô thức hỏi: "Cô muốn làm gì?"
Ông Tấn Hoa gật đầu: "Cô Bạch, có chuyện gì cô cứ nói thẳng là được, cô đã giúp chúng tôi nhiều như thế, nếu cô có chỗ nào cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ giúp."
Tuy không ai nói quá nhiều chuyện trong huyền môn với Bạch Trân Trân, nhưng cô có một dự cảm mơ hồ, cô không thể giữ số tiền này lại được.
Lúc nói những lời này, tim của Bạch Trân Trân đang rỉ máu, đó không phải là mười nghìn hai mươi nghìn tệ, đó là hơn hai trăm triệu tệ, nếu đổi lại là cô của kiếp trước, sợ là cố gắng cả đời cũng không kiếm được số lẻ của số tiên đó.
Nhưng kiếp này Bạch Trân Trân lại ung dung nhẹ nhõm kiếm được tới tay?
Bạch Trân Trân trả lời: "Tôi muốn dùng số tiền này làm từ thiện."
Tuy cô yêu tiên, nhưng lại không muốn gánh nghiệt lực, cô không dám đặt cược, dù sao thì ai biết kim quang công đức của mình có phải có thể gánh được những nghiệt lực này hay không.
Nói cách khác, số tiên này là của Bạch Trân Trân, nhưng Bạch Trân Trân lại không thể tùy tiện dùng số tiền này.
Trơ mắt nhìn tiền mọc cánh bay đi, nói không khó chịu là giả, nhưng Bạch Trân Trân cũng biết, nếu nhất quyết giữ số tiền này lại, trên người cô sẽ phải gánh nghiệt lực.
Đương nhiên, tiền đã tới tay cô rồi, cũng không thể tiện tay vung ra như vậy, người trong huyền môn muốn kiếm tiền quá dễ dàng, chính vì như vậy, thiên đạo mới hạn chế vô cùng nghiêm khắc.
Sau khi nói vắn tắt tình hình với Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân bày tỏ, Ông Tấn Hoa có thể giới thiệu người đáng tin cho Bạch Trân Trân không, để cô dễ bề làm một quỹ từ thiện.
"Tôi biết quỹ từ thiện phân làm hai loại công và tư nhân, có thể số tiền hai trăm triệu tệ này không quá nhiều, nhưng tôi muốn làm quỹ từ thiện tư nhân..."
Tiền cô tự mình chịu sét đánh mới kiếm được, phân phát ra đã khiến cô xót rồi, sao còn phải làm quỹ công, để người khác chia công đức của cô?
Bạch Trân Trân lương thiện thì lương thiện, nhưng thật sự không tới mức quyên góp vô tư, quyên góp tiên, cô cũng muốn công đức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận