Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 427:

Chương 427:Chương 427:
Phải biết tổn thương mà công đức chỉ lực gây ra cho những oan hồn này là cực kỳ lớn, nếu như không nắm giữ tốt liều lượng, trong nháy mắt tiếp xúc với công đức chỉ lực, những oan hồn này sẽ hoàn toàn hồn phi phách tán, ngay cả mảnh vụn linh hồn cũng sẽ không tồn tại ở thế giới này.
Bạch Trân Trân đã biết bọn họ đáng thương, biết tình thế bọn họ bất đắc dĩ, kể cả miệng cô tàn ác thì như thế nào? Cô thật sự ra tay được sao?
Vô số oan hồn bao vây Bạch Trân Trân, Tân Chính Du nhìn thấy có một thứ màu đen sền sệt như nhựa đường đang bao vây Bạch Trân Trân.
Oán khí ngập trời bùng lên, đường cong màu đỏ như là con rắn uốn lượn, xoay quanh thuận những nhựa đường màu đen đó, luôn luôn trói buộc bọn họ ở cùng nhau.
Trên trán Tần Chính Du chảy những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, hiển nhiên tổn thương của hành động này gây ra cho ông ta cũng cực kỳ to lớn, nhưng ông ta lại không màng đến những điều này. Tuy động tác chậm chạp nhưng kiên định, điều khiển sợi tơ màu đỏ vây quanh tất cả bọn họ chung với nhau.
Thiện tâm là dễ bị lợi dụng nhất, người thiện lương làm việc sẽ dễ dàng nhìn trước ngó sau, bọn họ có lúc thiện lương không đúng lúc, và những suy nghĩ đạo đức giả lộ rõ sơ hở.
Cô nhất định sẽ chết.
Đám oan hồn gào thét mà đến, Bạch Trân Trân thấy gương mặt của từng người một, dường như bọn họ đang cố hết sức tránh thoát những thứ quấn quanh oán khí của bọn họ, hiển lộ dáng vẻ chân thật nhất của bọn họ.'Không phải tất cả khách lén qua sông đều là tham lam", bọn họ cũng không phải muốn tới nơi này sống cuộc đời như cõi thiên đường giống như trong truyền thuyết.
Bọn họ tưởng rằng số của mình không tốt, thế nhưng ba trăm sáu mươi tám người, sao có thể số của người người đều không tốt, không có bất kì ai bước chân vào vùng đất của Hương Giang?
May là linh hồn của cô cường hãn, lại có công đức kim quang hộ thể, nếu không, chỉ với việc tiếp nhận nhiều ký ức như vậy đã đủ làm nổ tung đầu óc của cô.
Còn có người phụ nữ vì nuôi sống gia đình, người mẹ vì không để con cái đói bụng...
Một cô gái trông cao lắm là mười ba, mười bốn tuổi, mặt mũi vẫn đầy nét ngây thơ, cô bé bị cha ruột bán cho một lão già họm hẹm hơn năm mươi tuổi, cô bé không muốn cuộc đời bị hủy hoại, trộm tiền trong nhà cho đầu lĩnh vượt biên "chui"...
Bạch Trân Trân thấy một người đàn ông ở trong một ngôi nhà bốn vách tường tại làng chài, vì chữa bệnh cho mẹ, đưa một ít tiền cuối cùng cho đầu lĩnh vượt biên "chui", muốn đến Hương Giang kiếm thật nhiều tiền cho mẹ chữa bệnh. Nhưng cuối cùng anh ta đã chết trong trận sóng gió trên biển, ngay cả hài cốt cũng bị đốt thành tro, bỏ xuống biển rộng.
Ba trăm sáu mươi tám người, mỗi người đều có một đoạn hồi ức bất đắc dĩ, thống khổ, bọn họ ôm hi vọng, đưa chút ít gia sản cuối cùng cho đầu lĩnh vượt biên "chui", là muốn sau khi đến Hương Giang kiếm tiền sẽ lại báo ơn cho người nhà của mình. Nhưng tất cả mọi thứ đều bị đầu lĩnh vượt biên "chui" tham lam hủy hoại rồi, thậm chí tên đó còn chưa đưa bọn họ đến đất Hương Giang đã khiến bọn họ chết đuối trong nước biển.
Từng gương mặt một giống như là đèn kéo quân xẹt qua trước mắt Bạch Trân Trân, mỗi một khuôn mặt xẹt qua trước mặt cô sẽ có một đoạn ký ức tràn vào trong đầu Bạch Trân Trân.
Tần Chính Du là kẻ giúp vượt biên "chui" đón họ, ông ta thề son sắt bày tỏ có thể dẫn bọn họ xuyên qua biển cả, đi vào Hương Giang.
Bọn họ nhớ lại lúc mình tử vong.
Nhiều người lén qua thế, sao có thể không có bất kỳ ai thành công chứ?
Bọn họ đã từng ngơ ngơ ngác ngác, không biết vì sao mà mình chết, chỉ là bởi vì bản năng của linh hồn, biết mình bị hại chết, cho nên mới hóa thành quỷ chết oan lưu lại nhân gian. Thế nhưng oán khí màu đỏ đại biểu chấp niệm của bọn họ giữ lại ở nhân gian lại bị Tân Chính Du kéo ra ngoài, bọn họ trở nên càng hỗn độn. Mãi cho đến khi Bạch Trân Trân xuất hiện, ánh sáng trên người cô ấm áp tới vậy, dù sẽ tạo thành tổn thương với bọn họ thế nhưng điều này cũng làm cho bọn họ đầu óc đang hỗn độn của bọn họ trở nên thông suốt.
"Mọi người yên tâm, tôi làm ăn rất có uy tín, đã thu tiền của mọi người thì tôi sẽ dùng hết khả năng đưa mọi người đến Hương Giang."
"Kí hiệp nghị này đi, ấn dấu tay của mọi người xuống, chuyện này nhất định có thể thành công."
"Có điều trước đó chúng ta cần nói rõ, lén qua khẳng định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì phòng ngừa về sau người nhà của mọi người sẽ tìm tôi gây phiền phức, mọi người nên ký tên xong xuôi đi."
"Mọi người muốn kiếm tiền nhỉ? Ở Hương Giang thì là chuyện dễ tới không thể dễ hơn, chỉ cần mọi người đi theo tôi, chỉ cân mọi người có thể thuận lợi bước vào đất Hương Giang, tôi bảo đảm mọi người có thể kiếm được nhiều tiền."
"Tôi cũng không cưỡng ép mọi người, bằng lòng tin tưởng tôi thì tin tưởng tôi, không bằng lòng tin tưởng tôi cũng không quan trọng, loại chuyện này phải xem lựa chọn của chính mọi người."
Là bởi vì Tân Chính Du thẳng thắn, bọn họ mới tin tưởng ông ta.
Nhưng bởi sự tín nhiệm này mà đã đưa bọn họ lên con đường có đi không có vê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận