Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 448:

Chương 448:Chương 448:
Ông Tấn Hoa không ngờ Bạch Trân Trân lại muốn thành lập quỹ, anh ngẩn người, buột miệng nói: "Cô Bạch, cô không suy nghĩ thêm sao? Nếu cô muốn thành lập quỹ tư nhân, cô không thể có được lợi nhuận từ quỹ..."
Anh có hơi không hiểu cách làm của Bạch Trân Trân lắm, điều kiện của cô còn chưa tốt tới mức làm từ thiện mà nhỉ?
bạch Trân Trân nhấp một ngụm cà phê đắng, cảm thấy vị đắng của cà phê lan tràn tới cả khoang miệng của mình, cô nâng mắt nhìn Ông Tấn Hoa, u uất lên tiếng.
"Anh tưởng tôi muốn sao? Tôi có lòng tốt, nhưng không nhiều, nhưng nếu không quyên góp ra, tôi cầm số tiên này sẽ bỏng tay..."
Bạch Trân Trân không nói nguyên nhân cụ thể với Ông Tấn Hoa, cô chỉ bày tỏ mình cần đoàn đội chuyên nghiệp để vận tác.
Thông thường mà nói, kiểu quỹ tư nhân thế này đều có thể chỉ định phương hướng quyên tặng, Bạch Trân Trân nghĩ tới minh tinh nào đó vẫn luôn kiên trì làm từ thiện ở kiếp đó của mình, nghĩ ngợi nói: "Tôi chỉ phụ trách bỏ tiền, còn chỉ định phương hướng quyên tặng và công việc khác tôi đều sẽ không quản."
Bạch Trân Trân trước đây chỉ là một người bình thường, loại việc cần người chuyên nghiệp làm này, cô thật sự không tìm được người có thể tin tưởng, Ông Tấn Hoa xuất thân hào môn, chắc có thể giới thiệu cho cô một số người đáng tin.
Ông Tấn Hoa hỏi hai lần, xác nhận Bạch Trân Trân thật sự định lấy số tiền này ra làm từ thiện, lúc này mới gật đầu đồng ý.
Lần trước Bạch Trân Trân đã cho Ông Tấn Hoa không ít bùa, anh thường sẽ mang bùa hộ thân cùng với mấy lá bùa công kích trên người.
Ông Tấn Hoa làm việc khá đáng tin, Bạch Trân Trân nghe vậy, thở phào một hơi, sau khi giải quyết chuyện này, cô nghĩ ngợi, móc ra một đống giấy bùa từ trong túi đưa cho Ông Tấn Hoa.
Đều là bùa bình thường trên bách khoa toàn thư phù lục, phần lớn là ba loại, bùa tấn công, bùa phòng thân, bùa phá chướng, Bạch Trân Trân phân loại riêng ra, tiện cho Ông Tấn Hoa sử dụng.
Mấy hôm nay, Bạch Trân Trân ngoài chạy khắp nơi cùng luật sư do Kim Thủ Thiên giới thiệu tới, cô chỉ ở nhà ngủ nằm làm cá mặn, số bùa này là bùa cô đặc biệt dành thời gian luyện tập vì sợ lụt nghề.
"Đây là bùa tôi vẽ dạo gần đây, cho anh giữ phòng thân."
Ông Tấn Hoa hơi ngẩn ra, mỉm cười lên tiếng nói: "Cô Bạch, cô cho quá nhiều rồi, xấp bùa cô cho tôi lần trước vẫn chưa dùng hết, lại cho tôi nữa?"
"Được, tôi quay về liên lạc giúp cô, đợi hai ngày sẽ cho cô câu trả lời."
Trước đây Bạch Trân Trân vẫn chưa có nhận thức cụ thể về năng lực của mình, nhưng lần này, sau khi bị sét đánh mười mấy phút, Bạch Trân Trân đã có nhận thức rõ ràng.
Đống bùa trong nhà còn chưa dùng hết, Bạch Trân Trân lại cho anh nhiều như vậy, thật sự không biết anh phải dùng bao lâu mới có thể dùng hết số bùa này.
Bạch Trân Trân nghe vậy, cười nói: "Có gì đâu? Số bùa này cũng sẽ không hết hạn, anh cứ giữ là được, bản thân không dùng còn có thể tặng cho người khác, tôi cảm thấy dựa theo năng lực hiện giờ của tôi, sau này lỡ như có lúc anh cần tiền gấp, có thể lấy số bùa này ra bán, chắc cũng có thể bán được không ít tiền."
Nhưng hầu hết vụ án Ông Tấn Hoa xử lý đều là án bình thường, thật sự không chọc phải oan hồn lệ quỷ gì, cho nên về cơ bản số bùa này không dùng mấy.
Đương nhiên, cho dù biết có thể mình là nhân vật thiên tài trong huyền môn, Bạch Trân Trân cũng không định đổi ngành đi làm Huyền Thuật Sư, nguyên nhân không có gì khác, cô không thích.
Nếu cô thật sự chuyên chú đi làm Huyền Thuật Sư, chắc cũng có thể kiếm được không ít tiền, cái khác không nói, chỉ riêng bán bùa, chắc đã có thể bán được không ít tiền...
Dù sao thì dựa theo lời Hách Cầm Vận nói lần trước, bây giờ Huyền Thuật Sư biết vẽ bùa không nhiều, cô cũng là vật đắt vì hiếm.
Đại khái, có thể, chín phần chín cô là một thiên tài rất lợi hại, cho nên hóa trang cho thi thể lợi hại, nhảy ngành làm đại sư cũng lợi hại.
Cô vô cùng thích nghề Nhập Liệm Sư này, Huyền Thuật Sư làm thêm còn được, nếu làm chính, cô không thích.
Ông Tấn Hoa nhìn dáng vẻ tự tin đó của Bạch Trân Trân, không nhịn được cười nói: "Cô Bạch, cô khác với những cô gái mà tôi từng gặp.
Rất chói mắt, cũng rất hấp dẫn, khiến người ta không khỏi tự chủ nhìn cô, sau đó cũng không dời mắt được nữa.
Đổi lại là người khác nói lời này, có thể sẽ khiến người ta cảm thấy người đó quá tự đại, nhưng Bạch Trân Trân thì khác, khi cô dùng bộ dạng có chút đắc ý đó nói ra mình khác với mọi người, trông giống như chú hổ con kiêu ngạo tự tin vậy.
Bạch Trân Trân cười đáp: "Đương nhiên rồi, nhân vật thiên tài một mình một cõi như tôi chắc chắn khác với mọi người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận