Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 121:

Chương 121:Chương 121:
Cô chỉ là một nhập liệm sư thường thường không có gì lạ mà thôi, cô cũng chỉ muốn làm một nhập liệm sư thường thường không có gì lạ, sao hiện tại còn phải tham dự phá án?
Cổ Anh Hùng còn ngơ ngẩn hơn, nhìn cái này, xem cái kia, hoàn toàn không dám lên tiếng, trông yếu đuối đáng thương và bất lực.
Cậu ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra, hiện tại sao dính líu cả trưởng quan thế?
Chẳng lẽ hai người Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt cậu ta? Cậu ta chỉ là ngu si nhất thời mà thôi, có cần phải báo cảnh sát bắt cậu ta sao?
Trần Tiểu Sinh phát hiện sắc mặt Cổ Anh Hùng là lạ, bèn đi tới, vươn tay chọc chọc người cậu ta: 'Ê, cậu sao vậy?”
Vẻ mặt Cổ Anh Hùng cầu xin nhìn Trân Tiểu Sinh.
Thế nào? Cậu ta thế mà còn hỏi mình thế nào? Có thể thế nào nữa? Còn không phải cậu ta báo cảnh sát để cho người ta đến bắt mình à, số cậu ta thật khổ mà.
Nhìn thấy Cổ Anh Hùng sắp khóc lên, Trần Tiểu Sinh yên lặng lui sang bên cạnh một bước, lại lùi một bước, kéo giãn khoảng cách với cậu ta.
Bọn họ dẫu sao cũng là đồng nghiệp một năm rồi, Bạch Trân Trân không thể nể tình tình đồng nghiệp hơn một năm tha cho cậu ta một lần sao?
Càng thương tâm rồi, có được không?
Cổ Anh Hùng muốn đi rửa mặt, nhưng lại bị Bạch Trân Trân cản lại, nói dáng vẻ này của cậu ta để làm bằng chứng, không được rửa.
Trùng quỷ đã bị tiêu diệt rồi, đám oan hồn lệ quỷ cũng giải tán, nhà tang lễ lại trở về dáng vẻ bình thường.
*xx%
"Chị Trân Trân... Không phải em chưa thành công sao? Cái này nhiều lắm là phạm tội chưa đạt mà thôi, có cần phải vậy không..."
Cổ Anh Hùng: "..."
Bạch Trân Trân: "Đầu óc của cậu có bị úng không?"
"Chắc không phải cậu nghĩ là Tiểu Sinh báo án là để bắt cậu chứ?"
Cổ Anh Hùng yếu ớt hỏi thử: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Nhìn điệu bộ Cổ Anh Hùng, Bạch Trân Trân bất chợt phát hiện, dường như Cổ Anh Hùng đã hiểu lầm rồi cái gì.
Thế nhưng người đưa di thể cô ấy tới nói rõ ràng cái chết của cô ấy là ngoài ý muốn mà, hình như cảnh sát cũng đã kết luận, nói cô ấy bởi vì tốc độ xe quá nhanh nên khi ấy mới lao xuống vách núi.
"Không phải chuyện của cậu, cậu suy nghĩ nhiều rồi, Tiêu Mỹ Kỳ chết không phải ngoài ý muốn, là mưu sát, tôi mời cảnh sát đến phá án."
Cổ Anh Hùng nghe Bạch Trân Trân nói như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, có điều rất nhanh cậu ta đã phản ứng kịp, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, bật thốt lên: "Tiêu Mỹ Kỳ là bị người ta mưu sát?"
Cái tên này có phải đồ ngu không? Cậu ta phạm tội chỗ nào? Chuyện cậu ta làm ngay cả làm nhục thi thể còn chưa nói, nhiều lắm là giả trang thi thể, có chủ tâm lừa dối cho qua ải, cái này còn chưa áp dụng đã bị phát hiện rồi, coi như báo cảnh sát thì cũng sẽ không làm gì cậu ta cả.
Sao có thể là chết bởi mưu sát?
Cậu ta muốn thoát fanIII
Bạch Trân Trân bảo Cổ Anh Hùng ở phòng trang điểm cho người đã mất trông coi, nhưng cậu ta nghĩ tới thân thể Tiêu Mỹ Kỳ đã từng nuôi trùng quỷ, Cổ Anh Hùng lập tức từ chối.
Trong lúc nhất thời không biết mình nên vui hay là nên buồn.
Cổ Anh Hùng biết mình bị trùng quỷ ký sinh mới sinh ra tư tưởng biến thái kia: "..."
Mặc dù thần tượng tốt, nhưng cho dù thần tượng tốt nhưng trong thân thể có thể sinh ra côn trùng tiến vào thân thể người khác thì hết sức đáng sợ.
Bạch Trân Trân nhìn Cổ Anh Hùng một cái, sinh ra một chút đồng cảm với kẻ ngu này, thế là đã nói chuyện trùng quỷ cho Cổ Anh Hùng.
Bạch Trân Trân: ”...'
Cô bình tĩnh kéo tách Cổ Anh Hùng từ trên người mình ra, tiện tay đẩy sang một bên.
"Cách tôi xa một chút, Tiểu Sinh, anh trông coi cậu ta."
Trần Tiểu Sinh nhẹ gật đầu, dẫn theo Cổ Anh Hùng tới phòng làm việc nghỉ ngơi, còn Bạch Trân Trân thì đến cổng của nhà tang lễ, chuẩn bị chờ người bạn mà Tống Trường Minh nói tới.
Ước chừng sau hai mươi phút, Bạch Trân Trân đã hơi buồn ngủ rồi thì cô nghe thấy tiếng động cơ ô tô.
Bạch Trân Trân nhướng mắt nhìn sang, lập tức nhìn thấy một chiếc xe taxi màu đỏ đang chạy về phía bên này. Xe taxi ngừng lại ngay cổng nhà tang lễ, một bóng người cao lớn từ trong xe đi ra.
Bạch Trân Trân: "...'
Cô nhìn thoáng qua người đàn ông đứng trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì thì tốt.
Thế giới này đúng là nhỏ, không ngờ quanh đi quẩn lại vẫn có thể đụng phải.
"Cô Bạch, không ngờ lại nhìn thấy cô ở chỗ này."
Trên mặt Bạch Trân Trân nở nụ cười, khách sáo nói: "Trưởng khoa Ông, tôi cũng bất ngờ người tới sẽ là chú."
Người từng được Tống Trường Minh giới thiệu chính là Ông Tấn Hoa buổi sáng từng bị Bạch Trân Trân chửi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận