Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 134:

Chương 134:Chương 134:
Mặt mũi Tần Lãng đầy khiếp sợ nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Cậu lấy đâu ra thế?"
Anh ta đã lật qua lật lại thi thể Vương Lệ Hoa kiểm tra nhiều lần nhưng không có phát hiện sự tồn tại của hai cây kim dài này, bây giờ Bạch Trân Trân chỉ mới tới chưa bao lâu đã phát hiện rồi?
Ông Tấn Hoa cũng bu lại, ánh mắt rơi vào hai cây kim dài màu đen.
Cây kim dài rút ra từ sau tai Vương Lệ Hoa dài chừng hai mươi lăm xăng - ti - mét, cây kim đó mảnh như lông trâu, không biết là đâm vào thế nào, suy đoán lại là thủ đoạn tà môn ma đạo, chỉ là không biết tác dụng của hai cây kim dài này là cái gì, có liên quan gì đến Vương Lệ Hoa chết rồi vẫn có thể hoạt động hay không.
Bạch Trân Trân cẩn thận từng li từng tí đặt hai cây kim vào trong khay đặt một bên, lúc này mới nói: "Cậu không cần tự trách, hai cây kim này không phải dùng cách thức bình thường để đâm vào, sau khi tiến vào trong người thì sẽ hòa thành một thể vào trong người cô ta, cậu kiểm tra không ra là bình thường."
Cũng nhờ Bạch Trân Trân có hack, nhìn ra sau tai cô ta có gì kỳ lạ, bấy giờ mới lấy được hai cây kim dài ra, cái này nếu đổi lại là những người khác thì chưa hẳn có thể tìm ra hai cây kim này.
"Nhìn hai cây kim này, có lẽ là phương pháp của bên nước T, Vương Lệ Hoa được luyện chế thành xác biết đi."
Tình huống của Vương Lệ Hoa giống với Kiều An Na, chỉ có điều là dùng phương pháp khác biệt thôi, xác sống sẽ càng linh hoạt hơn chút, thời gian có thể tồn tại càng dài, nhưng ngoại hình ắt sẽ xảy ra thay đổi, chẳng hạn như Kiều An Na ngay lúc đó, cả người cứ như một con quái vật. Còn xác biết đi thì khác, bởi vì là cái xác không hồn, xác biết đi này chính là cưỡng ép nhốt linh hồn của con người trong thân thể, bởi vì linh hồn còn trong thân thể, cho nên thân thể có thể hành động, nhưng bởi vì thân thể chưa được xử lý, sẽ hơi thối rữa, có điều bởi vì linh hồn bị nhốt trong cơ thể cho nên thời gian thối rữa sẽ bị trì hoãn rất nhiều.
Tần Lãng nuốt nước miếng một cái, không quá chắc chắn hỏi dò: "Chỉ đơn giản như vậy sao?"
Dù sao linh hồn đã bị cưỡng ép nhốt trong cơ thể, khẳng định khác với lúc người còn sống, muốn khiến người ta không nhìn ra vấn đề thì phải thường xuyên tiếp xúc với cô ta mới được.
Bên ngoài phòng giải phẫu chính là văn phòng, ánh mắt hai người Ông Tấn Hoa và Tần Lãng nhìn Bạch Trân Trân như có điều gì đó phức tạp.
Sau khi Bạch Trân Trân nói toàn bộ những thứ mình phát hiện thì đã cởi bộ đồ phòng hộ, cô không xen vào chuyện thi thể của Vương Lệ Hoa nữa, bước ra khỏi phòng giải phẫu.
"Thuận theo manh mối này đi thăm dò đi, có thể điều tra ra, những điều tôi có thể nhìn ra được chỉ có bấy nhiêu."
Bạch Trân Trân uống một ly nước, đè ép sự nóng rang trong người xuống, sau đó mới nói: "Hai người nhìn tôi như vậy làm cái gì?”
"Muốn cắm hai cây kim dài này vào sau tai cô ta thì đó không phải là chuyện đơn giản, chỉ huy xác biết đi hành động cũng cần thường xuyên tiếp xúc với cô ta mới được."
Mỗi một lần mời cố vấn đặc biệt đi đến đây, không cần biết là đi con đường thế nào thì dù sao vẫn phải hành hạ nhau rất lâu, chưa tới ba, năm ngày là không ra kết quả. Dùng cách nói của bọn họ để hình dung thì chính là đám oai môn tà thuật có uy lực vô cùng, chỉ hơi không cẩn thận thì sẽ bị cắn trả, bọn họ nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mới được. Nhưng cho dù đã chuẩn bị đầy đủ thì nguyên khí của bọn họ cũng sẽ đại thương, cần rất lâu mới có thể nuôi dưỡng lại được.
Bảo cô tới không phải là làm cái này sao? Bởi vì cảnh sát tra án đã đi vào ngõ cụt, nhưng bởi vì tình tiết vụ án quái dị, không thể xác định hung thủ cho nên mới tìm cố vấn đặc biệt tới. Cô đến không phải là để làm cái này sao? Sao biểu cảm hai người kia lạ lùng thế.
Ông Tấn Hoa tiếp lời: "Cố vấn đặc biệt được mời trước đó ít nhất phải hành hạ nhau mấy ngày, mỗi lần đều đại thương nguyên khí, còn nói người trong giới Huyền Môn không thể nhúng tay chuyện quan triều, bọn họ đã vi phạm quy tắc, sẽ phải gánh chịu cắn trả."
Bạch Trân Trân lấy làm lạ nhìn anh ta một cái: 'Chắc không phải đâu?"
Quả thật đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người tìm ra vấn đề một cách gọn gàng và linh hoạt giống như Bạch Trân Trân. Tốc độ này nhanh đến mức hơi có cảm giác không chân thật, không cảm thấy tốt và dường như còn có hơi qua loa.
Bạch Trân Trân: "Hợp tác với người trong quan triều sẽ bị cắn trả?"
Sao cô chưa từng nghe nói vậy, đến bây giờ hình như cô cũng không cảm thấy có gì lạ. Không đúng, vấn đề mấu chốt là có cắn trả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận