Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 326:

Chương 326:Chương 326:
Tuy tỉ lệ đầu tư hồi báo cao, nhưng ngưỡng cửa vào ngành cũng cao, tuy kiếm được nhiều tiên, nhưng đồng thời, xác suất chết cũng rất cao.
Nguy hiểm cao hồi báo cao, một khi thất thủ, lỗ cả mạng.
Tuy làm ngành khác không kiếm tiền nhanh bằng ngành này, nhưng đồng thời, cũng sẽ không có xác suất mất mạng quá cao.
Cổ Anh Hùng vốn dĩ chỉ muốn có thêm một nghề kiếm tiền thêm: ..."
Sau khi Bạch Trân Trân nói hết nguy hiểm ra, nhíu mày nhìn Cổ Anh hùng: "Cho nên, cho dù như vậy, cậu cũng muốn bái tôi làm thầy sao?"
Nhìn Bạch Trân Trân như thế này, Cổ Anh Hùng nhịn một lúc lâu, mới thốt ra một câu: "Nhưng không phải chị đã nhận anh Tiểu Sinh làm đồ đệ sao?"
Sao có thể nhận anh Tiểu Sinh mà không thể nhận cậu ta chứ? Lẽ nào là chê bai cậu ta non nớt gầy yếu không đảm đương được sao?
Bạch Trân Trân: "...'
Nghĩ như vậy, trên mặt Trân Tiểu Sinh có thêm vài phần đắc ý: "Cho nên, cậu tới muộn rồi, sư phụ chỉ sẽ dạy một đồ đệ như tôi, cậu không được."
Bạch Trân Trân vô cùng cạn lời, âm u nói: “Anh ta bái sư học nghệ, cái anh ta học là thủ nghệ hóa trang của tôi."
Trần Tiểu Sinh đang lái xe đã chấp nhận số mệnh, hết cách, làm huyền học chú trọng nhất là thiên phú, ngành này không phải nỗ lực là có thể được, không có thiên phú ngay cả nhập môn cũng không được, anh ta thực sự không thuộc về ngành đó.
Tuy hai người họ có thân phận sư đồ, nhưng không phải kiểu sư đồ như Cổ Anh Hùng tưởng.
Lúc đầu, Trần Tiểu Sinh vốn muốn vào trước rồi tính, nhưng đáng tiếc là tuy Bạch Trân Trân nhận anh ta làm đồ đệ, nhưng lại nói rõ anh ta không có thiên phú, vê cơ bản không đi được ngành huyền học này.
Nhưng tuy như vậy, anh ta lại không có tiếc nuối, dù sao thứ như thiên phú cũng không phải muốn có là có thể có, hơn nữa sư phụ cũng không bạc đãi anh ta, dẫn anh ta đi mở mang không ít kiến thức, tuy anh ta không được, nhưng đường sư phụ trải vẫn rất tốt.
Không phải, cái này cậu ta cũng có thể so được sao?
Kỹ thuật lái xe của Trân Tiểu Sinh vẫn rất vững, xe thuận theo đường lộ quanh núi bình ổn lái xe xuống núi.
Bạch Trân Trân liếc nhìn Cổ Anh Hùng, thấy cậu ta im lặng, cũng thu hồi ánh mắt.
Đoán chừng cậu ta chỉ là nhất thời bị tiền mê hoặc, đầu óc co giật muốn làm đại sư, không nói ngành này dựa vào thiên phú, cho dù Cổ Anh Hùng có thiên phú, Bạch Trân Trân cũng không phải một sư phụ tốt, cô đều là nửa biết nửa mờ về huyền học, bản thân còn đang mày mò, chỉ dạy người khác há không phải đang hại người ta sao?
Cổ Anh Hùng: "...
Sau khi ném lại câu nói này, Bạch Trân trân liền nhắm mắt lại, chẳng bao lâu, cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Dày vò tới bây giờ, cuối cùng có thể thư giãn rồi.
"Tôi nghỉ ngơi một lúc, tới nơi các người gọi tôi."
Từ sau khi Bạch Trân Trân tới Trân Gia Thôn, thần kinh luôn căng chặt, sau đó lại trải qua nhiều chuyện như thế, vừa phá trận, vừa thu tàn hồn.
Giấc ngủ này Bạch Trân Trân ngủ rất lâu, cô ngủ rất say, nhưng lại không nằm mơ, sau đó cũng được Trần Tiểu Sinh đánh thức.
Tinh thần của Bạch Trân Trân không tốt, vừa nói vừa ngáp, cả người đều có chút uể oải.
Bạch Trân Trân gật đầu, miễn cưỡng lấy lại chút tinh thần.
Trân Tiểu Sinh gật đầu: "Đúng vậy, Anh Hùng về nhà tang lễ rồi, tôi thấy cô ngủ say, cũng không gọi cô, sư phụ, cô có quâng thâm mắt rồi, vẫn nên về nhà nghỉ ngơi một chút thì hơn."
Bạch Trân Trân tỉnh táo lại trong cơn mê ngủ, cô ngáp một cái, uể oải nói: "Tới rồi?"
"Anh cũng lên đi, xe là của trưởng khoa Ông, sau khi lên anh gọi điện thoại cho trưởng khoa Ông, bảo sau khi anh ấy tan làm thì tới lấy xe..."
"Sư phụ, tới nhà rồi."
Tinh lực của cô hao tổn quá lớn, ngủ hơn một tiếng căn bản không đủ bổ sung lại tinh thần.
Lê cơ thể mệt mỏi về nhà, tắm đơn giản một cái rồi ném mình lên giường, nhắm mắt lại hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Trân Tiểu Sinh cũng rất mệt, anh ta không muốn tắm nhưng nghĩ tới dường như Bạch Trân Trân có chút bệnh sạch sẽ, cuối cùng Trần Tiểu Sinh vẫn sợ Bạch Trân Trân giận, sau đó ngoan ngoãn đi tắm.
Anh ta cũng cực kỳ buồn ngủ, nhưng Trần Tiểu Sinh luôn nhớ lời dặn của Bạch Trân Trân, gọi điện thoại cho Ông Tấn Hoa trước, nói với anh họ đã về rồi, bảo Ông Tấn Hoa tan làm tới lấy xe.
"Được, tôi biết rồi, tan làm tôi sẽ tới, anh nghỉ ngơi trước đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận