Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 687:

Chương 687:Chương 687:
Ông Tấn Hoa nhẹ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Thế thì có phải sẽ gặp phải nguy hiểm gì hay không? Trân Trân, có gì cần tôi hỗ trợ không? Tôi có thể làm cái gì?"
Anh hi vọng mình có thể đến giúp Bạch Trân Trân, tại giải quyết trên người người người đàn ông kia oán khí thời điểm, Bạch Trân Trân cũng sẽ thoát lực, nếu như cô một người đi, chính nàng gặp được nguy hiểm làm sao bây giờ?
Nghe thế, Bạch Trân Trân ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, thấy trong mắt Ông Tấn Hoa đều là sự quan tâm dành cho mình, Bạch Trân Trân cười cười, nói: "Hôm nay là một chuyện ngoài ý muốn."
Đúng là ngoài ý muốn, Bạch Trân Trân chỉ dự định hẹn hò với Ông Tấn Hoa, cho nên trong túi nhỏ trân châu mang theo người cũng không có vật hữu dụng nào. Cô chỉ là một Huyên Thuật Sư nửa vời, trong tình huống không có lá bùa, Bạch Trân Trân chỉ có thể bạo lực loại trừ oán khí trên người ông ta.
Tay đứt ruột xót, ngón giữa lại còn là liên kết với trái tim, bẻ ngón giữa có thể loại trừ oán khí trên người ông ta, nhưng là năng lượng cần hao phí cho việc này là cực kỳ khổng lồ.
Cũng không phải Bạch Trân Trân không thể sử dụng công đức kim quang, nhưng từ lúc biết thu hoạch công đức kim quang rất khó khăn, Bạch Trân Trân cảm thấy mình phải giảm bớt chút mới được.
Dù sao còn có một đại boss núp trong bóng tối vẫn chưa giải quyết xong, thép tốt nên dùng làm lưỡi đao.
"Nếu như chị ấy tìm tôi, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ rồi mới qua đó, chuyện hôm nay sẽ không tái sinh nữa."
Trước đó rõ ràng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng lại hết lân này tới lân khác bị Bạch Trân Trân xem như khúc nhạc dạo ngắn mà ném qua một bên, chịu ảnh hưởng của Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa cũng không đặt chuyện kia để ở trong lòng.
Ông Tấn Hoa: "..."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: “Đó là chắc chắn, sau khi buổi sáng bị gián đoạn, chúng ta ngay cả biểu diễn cá heo còn chưa đi xem cơ mà, khó khăn lắm mới tới một lần, anh cũng không thể để cho tôi chưa được xem biểu diễn cá heo đã đi chứ?"
Ăn uống no đủ, Bạch Trân Trân cảm thấy mình lại tràn trề sức sống, nhìn dáng vẻ của cô, Ông Tấn Hoa thử hỏi dò: "Vậy chúng ta tiếp tục đi dạo một vòng nhé?"
Vẻ mặt anh có một chút phức tạp, nhưng mà cuối cùng cũng không nói gì.
Ông Tấn Hoa: "Được."
Cô cũng không phải loại người không biết lượng sức. Nếu đi giải quyết vấn đề, nhất định phải mang đủ người rồi mới đi.
Ông Tấn Hoa nhẹ gật đầu, vẻ mặt trở nên càng ấm áp.
"Đây xem như lần đầu tiên chúng ta chụp ảnh chung nhỉ?"
Mặc dù đã quen biết thời gian rất dài, cũng từng phá mấy vụ án chung với nhau, nhưng đây đúng là lần đầu tiên hai người chụp ảnh chung đúng nghĩa.
Buổi chiều hai người xem biểu diễn cá heo, còn chụp chung với cá heo. Lúc cầm ảnh chụp trên tay, Bạch Trân Trân nhìn mình và Ông Tấn Hoa trong tấm ảnh, vừa cười vừa nói.
Chỉ một tấm hình đã khiến Ông Tấn Hoa càng nhận thức rõ ràng hơn tấm lòng mình dành cho Bạch Trân Trân. Mặc dù quen biết vẫn chưa tới hai tháng, nhưng Ông Tấn Hoa đã sinh ra tình cảm rất sâu sắc với Bạch Trân Trân.
Trong tấm ảnh Bạch Trân Trân nhìn con cá heo màu trắng, còn lực chú ý của Ông Tấn Hoa thì đều đặt lên người Bạch Trân Trân.
Lúc ấy khi chụp ảnh không có nhận thấy điều gì, thế nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp, Ông Tấn Hoa mới phát hiện ánh mắt mình nhìn Bạch Trân Trân rất dịu dàng nồng nàn.
"Chụp rất đẹp."
Dường như mỗi một lần gặp mặt, Bạch Trân Trân đều sẽ cho Ông Tấn Hoa một cảm giác khác biệt, anh thấy một Bạch Trân Trân rất nhiều mặt, mỗi một mặt đều khiến Ông Tấn Hoa thấy một vui vẻ bất ngờ mới.
Bạch Trân Trân có nhận biết cố hữu với rất nhiều món ăn, đồ ăn bị cô nhận định là không thể ăn, cô gần như sẽ không nếm thử, nếu như không phải là Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân tuyệt đối sẽ không thử ăn gan ngỗng.
Gan ngỗng to nhưng không ngán, vào miệng là tan, còn có kèm ân vị ngọt riêng biệt của đào, hương vị khi mới đầu ăn có chút giống như một món kem ly khi Bạch Trân Trân còn bé đã từng nếm qua.
Bữa tối Ông Tấn Hoa chở Bạch Trân Trân đến một tiệm cơm Tây, anh nói món gan ngỗng anh đào của nhà hàng này rất ngon, ngay từ đầu Bạch Trân Trân còn có chút bài xích, cảm thấy gan ngỗng dầu mỡ, sẽ không ngon cho lắm. Nhưng + Ông Tấn Hoa kiên quyết bảo cô thử một lần, Bạch Trân Trân bèn ngoan ngoãn nếm thử một miếng.
*
Đôi mắt của cô phát sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa: "Hương vị coi vậy mà rất ngon, tôi còn tưởng là gan ngỗng sẽ rất dính răng."
Tình không biết từ khi nào có, nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận