Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 718:

Chương 718:Chương 718:
Chủ yếu đêm hôm đó bản thân cô ấy cũng mơ mơ màng màng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, thật ra bản thân cô ấy cũng không rõ lắm. Cộng thêm về sau Trịnh Hạo Dương luôn luôn tận tâm tận lực chăm sóc cô ấy, chăm sóc Trịnh Hân Nghi từng li từng tí, đến mức về sau cô ấy đã bắt đầu hoài nghi đêm hôm đó có phải cô ấy nhìn lầm rồi hay không. Mặc dù thỉnh thoảng tính tình Trịnh Hạo Dương sẽ không tốt, nhưng phần lớn đều đối xử với cô ấy rất tốt, đó có lẽ là hiểu lâm của cô hay không cũng khó nói. Là do vừa rồi Bạch Trân Trân hỏi có phát hiện Trịnh Hạo Dương là lạ hay không, cô ấy mới nhớ tới chuyện này, nếu không Trịnh Hân Nghi sẽ không nhớ nổi.
Cho nên đối mặt với chất vấn của dì, cô gái thè lưỡi, ngượng ngùng nói mình quên rồi.
Từ Nghiên vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô gái lại không nỡ chỉ trích cô ấy.
"Con đó, lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy, con phải nói cho dì biết trước tiên, con hiểu chưa?"
Cô gái ngoan ngoãn gật gật đầu, bày tỏ mình hiểu rồi: "Dì, con đã biết."
Đối với lời Trịnh Hân Nghỉ nói, Bạch Trân Trân từ chối cho ý kiến, ngược lại cô nhìn về phía Từ Nghiên: "Cô thì sao? Có phát hiện điều gì sai sai không?"
Từ Nghiên lấy lại tinh thân, cẩn thận suy ngẫm chốc lát, không quá chắc chắn nói: "Hình như tôi không có phát hiện chỗ nào không đúng, nếu như nhất định phải nói, gân đây hình như anh Hạo Dương thường xuyên tự nói chuyện một mình.”
Gần đây tính tình của Trịnh Hạo Dương trở nên rất nóng nảy, cũng rất quái lạ, hơn nữa thường xuyên lén nói chuyện một mình, rõ ràng là cùng một giọng nói, nhưng hình như ông ấy thật sự đã sửa giọng như hai người, nghe là lạ.
"Anh ấy có bảo cô dọn ra ngoài ở hay không?"
Nhớ lại chuyện xảy ra ngày đó, lòng Từ Nghiên vẫn còn sợ hãi.
"Sau đó không bao lâu, anh ấy đã bảo tôi ra ngoài tìm việc làm."
Mặc dù cuối cùng ông ấy vẫn nhịn xuống không ra tay với Từ Nghiên, thế nhưng tới bây giờ Từ Nghiên vẫn nhớ như in ánh mắt Trịnh Hạo Dương nhìn cô ấy, thậm chí cô ấy có một loại ảo giác, cảm thấy khi đó Trịnh Hạo Dương thật sự muốn giết cô ấy.
Trước đó tính tình của Trịnh Hạo Dương mặc dù có chút vội vàng dễ kích động, nhưng cũng sẽ không động tay với cô ấy, cũng sẽ không để lộ dáng vẻ hung thần ác sát, thế nhưng ngày đó ông ấy lại nổi trận lôi đình về phía mình, hơn nữa nhìn dáng vẻ đó của ông ấy tựa như là muốn động tay với mình, nhìn rất đáng sợ.
Ngày hôm sau Trịnh Hạo Dương nói xin lỗi với Từ Nghiên, sau đó thuận thế mở miệng, bảo Từ Nghiên ra ngoài tìm công việc.
"Mỗi lần tôi tới gân, anh Hạo Dương sẽ đuổi tôi đi, có một lần tôi loay hoay quá, quên rửa chén, anh ấy hung hăng giáo huấn tôi một trận..."
Bạch Trân Trân nghe vậy, trong ánh mắt nhìn về phía Từ Nghiên tràn đầy vẻ thuơng hại: "Cô cảm thấy nói vậy là có ý gì?"
Từ Nghiên ngơ người chỉ chốc lát, không quá chắc ăn nói: "Có lẽ là không có..."
Nhưng lúc cô ấy nói ra những lời này cảm thấy như không quá chắc chắn, bởi vì Từ Nghiên nhớ tới, hình như Trịnh Hạo Dương có từng đề cập, nói không gian trên lầu quá nhỏ, ông ấy muốn xây dựng mấy căn phòng bao trên lầu hai.
Có bảo cô dọn ra ngoài ở hay không?
Tiền lương Trịnh Hạo Dương cho Từ Nghiên mặc dù cao, nhưng một mình Từ Nghiên có thể làm việc của ba người, hơn nữa cô còn có thể chăm sóc Trịnh Hân Nghi, giúp Trịnh Hạo Dương nhẹ gánh rất nhiều việc.
Trước đó Từ Nghiên chỉ cố hết sức xem nhẹ điểm này thôi, nhưng bây giờ Bạch Trân Trân đã làm rõ mọi chuyện, bản thân cô ấy muốn xem nhẹ những chuyện này cũng không được.
Từ Nghiên nắm tóc, mặt mũi tràn đầy bực bội: "Thế nhưng, anh Hạo Dương không có lý nào làm vậy."
Bảo cô ấy dọn đi, còn nói muốn mở rộng mặt tiền quán ăn, tuyển thêm nhân viên phục vụ, mặc dù Trịnh Hạo Dương không có nói rõ ràng, nhưng ý của ông ấy đã rất rõ ràng.
Trước đó lúc Trịnh Hạo Dương đón cô tới, đã từng hứa với cô ấy, nói bảo cô ấy an tâm ở lại đây, bất kể có chuyện gì phát sinh, đều có ông ấy ở đây.
"Con yên tâm đi Hân Nghi, chắc là cha của con có tâm sự gì, chúng ta đều là người một nhà, dì không thể để cho một mình cha con đối mặt, dì phải đi giúp anh ấy."
"Dì, dì có cần bình tĩnh lại lát không? Cha con mấy ngày nay tính tình cũng không tốt lắm, nếu như dì dẫm đúng bãi mìn thì phải làm sao?”
Nói xong, Từ Nghiên lập tức đứng lên, thấy cô ấy muốn đi ra ngoài, Trịnh Hân Nghi vội vàng vươn tay ngăn cô ấy.
"Không thể nào, anh Hạo Dương không phải người như vậy, không được, tôi phải đi hỏi anh ấy mới được."
Mấy ngày nay tính tình Trịnh Hạo Dương cực kỳ tồi tệ, có đôi khi Trịnh Hân Nghỉ nói không đúng, không biết đắc tội Trịnh Hạo Dương chỗ nào, ông ấy vẫn có thể nổi trận lôi đình với Trịnh Hân Nghi. Dù sao Từ Nghiên ra ngoài tìm việc làm, tất cả việc trong tiệm đều đặt hết lên người Trịnh Hạo Dương, ông ấy cũng không tuyển được nhân viên phục vụ thích hợp, một mình loay hoay cứ như con quay thì có thể có tâm trạng tốt đẹp gì?
Những lời hứa hẹn đó còn ở bên tai, sao hiện tại ông ấy đột nhiên thay đổi?
Nói xong, Từ Nghiên bước đi vội vàng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận