Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 776:

Chương 776:Chương 776:
Lúc này Hạ Triêu Yến mặc một chiếc áo lót trong màu đen bó sát người lộ ra đường cong bắp thịt tuyệt đẹp của thân thể, mà phần da thịt anh ta để lộ ra ngoài tuyệt đối không có hình xăm gì.
Người này nhất định có tâm địa không tốt.
Bạch Trân Trân nhíu mày, dùng mắt quét trên dưới Hạ Triêu Yến một phen, nói bằng giọng chế nhạo: "Chẳng nhẽ hình xăm này của anh ở chỗ nào đó không thể miêu tả được?"
Hạ Triêu Yến cười: "Nếu như em muốn thì anh cũng có thể xăm tên của em ở chỗ quan trọng nhất của anh.
Mắt thấy Bạch Trân Trân bắt đầu nhìn xuống ba đường dưới (ý chỉ bụng, háng và chân) của mình, nụ cười trên mặt Hạ Triêu Yến suýt chút nữa thì không thể giữ được nữa, anh ta co ngón tay lại, gõ vào đầu Bạch Trân Trân một cái.
"Nghĩ gì vậy? Chỗ trọng yếu nhất của anh đương nhiên là ở vị trí ngực của anh rồi."
Vừa nói, Hạ Triêu Yến vừa cởi bỏ chiếc áo lót màu đen vốn dĩ chẳng che giấu được cái gì của mình ra, để lộ cơ bụng đẹp đẽ của bản thân.
Anh ta nói xăm ngay tại vị trí dưới rốn của mình một chút, đường cong màu mực trên da thịt của anh lại thành những đường vân kì lạ, nhìn có hơi giống cánh đang tung ra, nhưng một vài chỗ bên dưới lại không thể thấy do bị quần che phủ mất.
Cô bày ra tư thái từ chối, sau đó Hạ Triêu Yến lại lấn người lên trên, khoảng cách ngắn ngủn giữa hai người đã bị anh ta nhanh chóng kéo gần lại.
"Trân Trân, em có muốn sờ hình xăm này một cái hay không?"
Đạo đức ở chỗ nào? Lý trí đang ở đâu? Liệu chính anh ta có biết bản thân mình trong giấc mơ của cô vô cùng lẳng lơ như vậy không?
Người này ăn mặc vô cùng lẳng lơ trong giấc mộng của cô, thậm chí còn dùng cơ bắp xinh đẹp như vậy để quyến rũ cô, muốn để tay cô sờ một cái.
Bạch Trân Trân lùi vê phía sau một bước, nhìn đối phương bằng ánh mắt phòng bị: "Anh muốn chiếm lợi từ tôi."
Bạch Trân Trân lùi vê đằng sau một bước, hết sức nghiêm túc mở miệng: "Tôi là một người đứng đắn, anh đừng để tôi làm chuyện gì không đứng đắn."
Anh ta mặc một cái quần trễ cạp không đeo thắt lưng, hoàn toàn dựa vào xương hông giữ lại, Bạch Trân Trân nghi ngờ quần này của anh ta chỉ cần tùy tiện nhúc nhích một cái sẽ trực tiếp rơi xuống theo trọng lực.
Bạch Trân Trân: ”...'
“Trân Trân, em sờ một cái có được không? Coi như là anh xin em."
Vừa nói anh ta vừa nắm cổ tay Bạch Trân Trân, để tay của cô theo bắp thịt trên ngực của anh ta vòng quanh một đường, mô tả lại đường cong bắp thịt của anh ta.
Anh ta mỉm cười bắt lấy tay Bạch Trân Trân, đặt tay trên ngực mình.
Tên cô bị anh ta gọi bằng giọng dịu dàng lưu luyến giống như đầu độc cô đắm chìm bên trong đó.
Ngay cả hơi thở của anh ta dường như cũng theo đó mà nặng nề hơn mấy phần. "Trân Trân...
Hạ Triêu Yến mỉm cười nhìn cô, trong đôi tròng mắt đen xinh đẹp kia chứa đầy bóng hình của cô, mắt thấy sắp nắm tay Bạch Trân Trân bỏ vào cái vùng có chút nguy hiểm kia, trong mắt anh ta dường như xuất hiện chút ánh sáng.
Rõ ràng cũng chỉ là một giấc mộng xuân nhưng Bạch Trân Trân lại cảm thấy xúc cảm da thịt dưới bàn tay mình tươi mới như vậy, dường như cô thực sự bị Hạ Triêu Yến nắm tay, ép buộc vuốt ve cơ bắp xinh đẹp của anh ta.
"Anh chỉ muốn để cho em sờ anh một cái thôi, Trân Trân, tại sao em lại không muốn?”
"Trân Trân, tại sao em lại từ chối anh?"
Cảm giác đầu độc trên người của Hạ Triêu Yến dường như đã yếu bớt đi rất nhiều, anh ta đứng ở đó, nhìn Bạch Trân Trân bằng ánh mắt khó hiểu, giọng nói dịu dàng hơn lúc trước rất nhiều.
Mắt thấy tay mình sắp sờ tới những đường hoa văn kia, tay Bạch Trân Trân thu về trong phút chốc, cô chợt lùi về đằng sau mấy bước, một lần nữa kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Dáng vẻ của anh ta nhìn rất lạnh lẽo, giống như một con chó lớn bị người ta từ bỏ, bên trong đôi mắt ướt nhẹp toàn là sự không hiểu được."
“Trân Trân, em sờ một cái thôi...
Bạch Trân Trân: "... Anh vẫn luôn khùng điên như vậy sao?”
Hạ Triêu Yến ngây ngẩn, vẫn giữ dáng vẻ không hiểu như trước, giống như thể nghe không hiểu Bạch Trân Trân đang nói cái gì.
Nhưng Bạch Trân Trân không để ý anh ta có biểu cảm gì, vẫn tiếp tục nói.
"Anh quá phóng đãng, đàn ông tốt hẳn nên tuân thủ nam đức, anh nhìn thử anh đi, anh đang mặc cái thứ quần áo gì kia, cái quần anh đang mặc còn chẳng bằng không mặc."
"Chúng ta mới quen nhau được bao lâu, anh lại để cho tôi sờ anh, bây giờ anh dám để cho tôi sờ anh, chờ đến lúc quay đi anh sẽ dám để tôi ngủ với anh! Không được, tôi tuyệt đối không thể đồng ý!"
Hạ Triêu Yến thực sự không ngờ rằng Bạch Trân Trân lại phản ứng mạnh như vậy, anh muốn nói gì đó nhưng miệng lưỡi của Bạch Trân Trân quá mau lẹ, anh ta căn bản không có cách nào chen lời được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận