Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 113:

Chương 113:Chương 113:
Trân Tiểu Sinh kêu bải hãi, đánh người, à không, cường độ đánh quỷ càng lúc càng lớn.
Con quỷ kia chưa từng ngờ tới mình vậy mà lại bị người đè đánh, tức giận muốn phản kháng, nhưng sức mạnh của Trần Tiểu Sinh đang sờ sờ ở đó, đè ép tên này không xoay người được.
Ông ta vừa kêu la vừa dùng sức đấm, điện thoại trong tay được ông ta quơ lên quơ xuống lóe sáng, đập vào đầu kẻ đang giả mạo Bạch Trân Trân bộp bộp bộp. Sau đó không biết đã đập bao nhiêu cái, chỉ nghe một tiếng vang "bịch" vang lên, con quỷ đã biến mất không thấy tung tích.
Trân Tiểu Sinh kêu a a vài tiếng, bất giác phát hiện hình như thứ nấy giờ dưới người mình đã biến mất, Trân Tiểu Sinh len lén mở mắt nhìn thoáng qua. Quả nhiên, thứ vừa mới bị ông ta đè xuống người đánh đã không thấy tung tích.
Trần Tiểu Sinh thở dài một hơi, ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Hu hu hu, thật đáng sợ, không nghĩ tới có một ngày nào đó ông ta còn có thể tay không... Dùng điện thoại đánh chết quỷ.
Không đúng, ông ta có thể đánh chết quỷ?
Ông ta thật là lợi hại, quả nhiên không hổ là đồ đệ của sư phụ.
Nhưng khí sắp đến trước mặt Bạch Trân Trân thì Trân Tiểu Sinh lại cưỡng ép dừng bước, ông ta vừa nghi ngờ vừa sợ sệt nhìn Bạch Trân Trân, chất vấn: "Mày thật sự là sư phụ tao?"
Lúc Bạch Trân Trân từ trong thang máy đi ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là Trân Tiểu Sinh ôm điện thoại cười ngây ngô .
"Tiểu Sinh."
Chẳng lẽ tên này đã bị kích thích quá độ, sợ ngu người luôn rồi?
Bạch Trân Trân: "Tiểu Sinh?"
Bạch Trân Trân lại kêu một tiếng, lúc này Trân Tiểu Sinh mới phản ứng lại, ông ta bò dậy từ dưới đất, bước nhanh đi về phía Bạch Trân Trân.
Trân Tiểu Sinh vừa rồi còn ủ rũ héo hon, lúc này lại đột nhiên đắc ý, ông ta thật là lợi hại!
Hơn nữa không phải Bạch Trân Trân đã nói, người bình thường rất khó nhìn thấy quỷ sao? Dù sao người quỷ không chung đường, người không có mắt Âm Dương thì coi như hồn ma xuyên qua thân thể cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.
Trần Tiểu Sinh nghe vậy, lúc này mới thả lỏng, người vừa thả lỏng, Trần Tiểu Sinh đã muốn khóc.
"Sư phụ, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thật là đáng sợ? Tôi vốn đang nắm quần áo của sư phụ mà đi, sao đột nhiên biến thành quỷ thế? Tại sao nhà tang lễ có thể có quỷ?"
Bạch Trân Trân liếc một cái, tức giận nói: "Anh đoán xem? Anh có mấy người sư phụ vì muốn anh an tâm mà "chậc" cho anh nghe một tiếng?"
Bạch Trân Trân lẽ thẳng khí hùng, bày tỏ cô biết có vấn đề, nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu, cho nên vẫn là tìm được Cổ Anh Hùng trước lại nói.
Bạch Trân Trân lắc đầu nói: "Không rõ, nhưng có thể khẳng định là có thứ gì tiến vào nhà tang lễ, nếu không mau chóng tìm Cổ Anh Hùng, sợ là cậu ta sẽ gặp nguy hiểm." Cô thật sự là một kẻ ngay cả một nửa bản lĩnh cũng không có trong giới Huyền Môn, tất cả những kiến thức của cô về phương diện này đều đến từ trong sách, bởi vì môn phái khác biệt, những thứ con người biết trong giới Huyên Môn cũng khác biệt, cô cũng không phải vạn năng, không biết không phải bình thường sao?
Vậy tại sao ông ta lại nhìn thấy quỷ? Ông ta đâu có bôi nước mắt trâu đâu.
Trần Tiểu Sinh liên tục gật đầu: "Sư phụ nói rất đúng, sư phụ, hay là từ giờ chúng ta nắm tay, đề phòng lại đi nhầm?”
"Sư phụ, sư phụ có nghe thấy tiếng gì không..."
Hai người tay nắm tay tiến vào thang máy, lần này tốc độ thang máy lên lầu rất bình thường, bọn họ thuận lợi đi tới lâu hai.
Bạch Trân Trân: "Được."
"Sư phụ, tôi tuyệt đối không phải muốn thả dê sư phụ, sư phụ hãy tin tôi."
Ánh đèn hành lang lầu hai bị tắt một nửa, hành lang dài dằng dặc so với lúc ban ngày, tạo nên cảm giác âm u. Bạch Trân Trân kéo Trân Tiểu Sinh, nhanh chân đi về phía phòng trang điểm cho người đã mất bên Cổ Anh Hùng.
Vừa rồi ông ta nắm áo của Bạch Trân Trân, nhưng người trước mặt cũng có thể âm thầm bị thay thế, vậy lần này nắm tay thì có lẽ sẽ không thay thế nhỉ?
Trân Tiểu Sinh không chắc canh ta hỏi một câu, sắc mặt của ông ta có chút khó coi, vẻ mặt nghi thần nghi quỷ. Dường như ông ta có nghe thấy tiếng khóc, nhưng cẩn thận nghe lại thì lại giống như ảo giác, bên tai giống như có người ở phía sau thổi khí lạnh, từng đợt khí lạnh thổi ào đến, Trần Tiểu Sinh cảm thấy thân thể của mình sắp bị đông cứng rồi.
"Sư... sư phụ... tôi hơi lạnh...'
Bạch Trân Trân đang nắm tay Trần Tiểu Sinh, quay đầu nhìn về phía ông ta, sau đó thấy hai con tiểu quỷ tối thui đang ngồi xổm ở trên bờ vai Trần Tiểu Sinh, thổi hơi lạnh vào tai ông ta phù phù.
Đã như vậy rồi, nếu không lạnh mới là bất thường ấy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận