Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 261:

Chương 261:Chương 261:
Dĩ nhiên Bạch Trân Trân cũng biết mình lăn lộn trong đám người bình thường còn được, nhưng vào bên trong người trong huyền môn chân chính, chắc họ có thể nhìn ra vấn đề của cô.
Vì vậy, cô cũng không che giấu, phóng khoáng nói: "Các vị đại sư, tôi vô môn vô phái, tất cả đều là tự học, nếu có chỗ nào không đúng, vẫn mong các vị chỉ ra."
Thừa nhận khiếm khuyết của mình không có gì mất mặt, cô vốn không biết, hà tất phải làm màu trước mặt mấy người này.
"Tình huống của tôi chắc trưởng khoa Ông đã nói với các vị rồi, anh ấy không hiểu nhiều về tôi, có thể giới thiệu có sai...'
Ngay lúc Bạch Trân Trân giải thích những chuyện này, Đỗ Văn Khiết vẫn luôn im lặng ở một bên bất thình lình nói: "Chúng tôi nhận tiền làm việc, cô có phải là tự học thành tài hay không, hiểu đồ trong huyền môn không, có liên quan gì tới chúng tôi?”
Phát giác được lệ khí của Đỗ Văn Khiết quá nặng, Hách Cầm Vận vội đi tới, đưa tay kéo cô ta một cái.
"Văn Khiết, cô đừng nói nữa..."
Đỗ Văn Khiết hừ nhẹ một tiếng, đánh giá Bạch Trân Trân từ trên xuống dưới, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Một đoàn người không tiếp tục nói nhảm nữa, người đi đầu lân này đổi thành Kỳ Lỗi, Bạch Trân Trân theo phía sau Kỳ Lỗi, phía sau cô là Hách Cầm Vận, sau nữa là Đỗ Văn Khiết, cuối cùng là Vương Chiêu.
Đỗ Văn Khiết hừ một tiếng, ánh mắt chuyển sang một bên khác, căn bản không tiếp lời của Bạch Trân Trân, mà nói với Kỳ Lỗi và Vương Chiêu: "Các anh chắc chắn muốn lãng phí thời gian ở đây sao? Nơi này cho tôi cảm giác không tốt lắm, nếu trời mưa, rất nhiều chuyện sẽ càng khó xử lý."
Vương Chiêu giảng hòa nói: "Chúng ta đi thôi, hạc giấy nhỏ của tôi không thể dính nước."
Hạc giấy nhỏ bên cạnh đã không tiếp tục đi lên nữa, chỉ quanh quẩn bọn họ không ngừng xoay vòng, giống như đang đợi họ.
Loại thái độ coi thường này của cô ta khiến người ta khó chịu, nhưng Bạch Trân Trân cũng lười lãng phí thời gian cãi nhau với cô ta.
Hạc giấy được gấp từ giấy bùa không có công năng chống nước, nếu thật sự bị nước mưa thấm ướt, muốn nhận diện phương hướng không dễ dàng như thế.
Bạch Trân Trân chậm rãi nhíu mày lên, nhìn thẳng vào Đỗ Văn Khiết: 'Đỗ đại sư, cô có ý kiến với tôi?"
"Vương Chiêu, tốt xấu chúng ta cũng là sư huynh muội đồng môn, anh có cần lạnh nhạt với em như vậy không?”
"Vương Chiêu, em mới học một pháp thuật, quay về chúng ta so tài một chút?"
"Vương Chiêu, lúc đối mặt với em, sao anh không thích nói chuyện như thế? Lễ nào là em không đủ xinh đẹp sao?”
Khác với thái độ lúc nói chuyện với mình, lúc Đỗ Văn Khiết đối mặt với Vương Chiêu, thái độ tốt hơn rất nhiều.
Sương mù trong núi không dày như trên đường núi, cộng thêm khoảng cách giữa họ không xa, Bạch Trân Trân có thể mơ hồ nhìn rõ dáng vẻ của họ. Trước đây, Bạch Trân Trân chưa từng nghe thấy giọng của Đỗ Văn Khiết, còn tưởng cô ta là một người không thích nói chuyện, không ngờ lúc này cô ta lại nói lải nhải không ngừng, hơn nữa lúc đối mặt với Vương Chiêu, ngữ khí dường như còn bất giác mang theo chút lấy lòng?
Biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân có hơi vi diệu, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, vô thức quay đầu nhìn.
"Vương Chiêu..."
Nhưng nhìn tư thái đi đường của Đỗ Văn Khiết, dường như cô ta đối mặt với Vương Khiết, bản thân cô ta đi lùi.
Hách Cầm Vận giơ tay lên, hai tay đan chéo đặt sau đầu, dây đỏ từ sau tai cô ta rũ xuống, độ dài dường như tăng lên một chút, chỗ Bạch Trân Trân không bởi vì cô ta nâng tay mà chịu ảnh hưởng gì.
Bạch Trân Trân: "Nói gì?”
Hách Cầm Vận lộ ra một nụ cười với cô: "Cô Bạch, có thể nói chuyện chút không?"
Nét mặt của Bạch Trân Trân càng thêm vi diệu, lúc thu hồi ánh mắt, cô phát giác được có người đang nhìn mình, Bạch Trân Trân vô thức nhìn sang.
Hai người họ hình như cũng không thân như thế?
Lễ nào cô ta không sợ ngã sao?
"Cô Bạch, tôi thực sự rất tò mò về cô, cô nói cô tay mơ, vậy sao cô có thể lăn lộn được trong giới này?"
Giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bởi vì kiếm tiền tương đối mà nói vẫn rất dễ, cho nên người trong giới vàng thau lẫn lộn, có không ít người thật sự có năng lực, nhưng cũng có rất nhiều kẻ mua danh chuộc tiếng, lừa đảo.
Mỗi giới có quy tắc riêng của nó, chỉ cần không làm quá quá đáng, người trong giới cơ bản đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, rất ít khi chen vào nhân quả của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận