Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 458:

Chương 458:Chương 458:
Nhìn Trần Tiểu Sinh cúi đầu không ngừng xin lỗi, nói là mình đã làm sai, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy tim như nghấn lại, thái độ nhận sai của tên này thì rất tốt, nhưng mấu chốt của vấn đề là, anh ta hoàn toàn không biết mình sai ở đâu.
Không biết sai ở đâu đã nhận sai, thế này không phải là nhận sai, chẳng qua là bày tỏ một thái độ ra để khiến Bạch Trân Trân bỏ qua cho anh ta.
Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy đau đầu, Trần Tiểu Sinh thế này, cho dù chuyện lần này đã qua, nhưng lần sau, lần sau nữa, anh ta vẫn sẽ phạm sai lầm ở chuyện giống như vậy.
Trân Tiểu Sinh không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Trân Trân, chỉ cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Bạch Trân Trân nhìn thấy anh ta thế này, cơn tức trong đầu bốc lên vùn vụt vùn vụt, cô hít sâu một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại, sau đó lạnh lùng nói: "Trần Tiểu Sinh, trước đó tôi đã nói với anh, anh không có tuệ căn, không phải một hạt mầm tốt, ngay cả tôi còn mơ mơ hồ hồ bước vào ngành này, làm sao bắt quỷ thu quỷ, bản thân tôi cũng là người ngoài ngành."
Đi đến hôm nay, ngoại trừ một lần dùng bùa Cửu Tiêu Lôi Đình lần trước ra, mấy lần khác Bạch Trân Trân phần lớn là dựa vào một chút tri thức không tính quá chính xác, bất chấp xông lên. Cũng may mà lúc ấy mặc dù cô không biết mình có hack, nhưng bởi vì hack tồn tại thiết thực, cho nên Bạch Trân Trân mới có thể thuận lợi giải quyết những sự kiện linh dị kia.
Nếu như cô không có hack đó, đoán chừng hiện tại hài cốt đã sớm lạnh.
Không nói những cái khác, chỉ mỗi chỗ thôn Trân Gia đã đủ đoạt mạng của Bạch Trân Trân rồi.
"Oan hồn lệ quỷ sẽ cắn nuốt lẫn nhau, một mình anh muốn sính anh hùng không sao, nhưng anh có từng hỏi bọn họ có bằng lòng ra ngoài sính anh hùng với anh không?"
Cô có năng lực và hack còn chú ý cẩn thận như vậy, Trần Tiểu Sinh dựa vào cái gì cảm thấy mình ngay cả công phu mèo quào cũng không có mà có thể giải quyết những sự kiện linh dị này chứ?
"Trân Tiểu Sinh, anh thật là tài, mình có bao nhiêu sức nặng cũng không biết đúng không? Cái mạng này của riêng anh mất rồi không sao, anh còn dẫn theo chị Mai và anh Thọ, anh có biết, bọn họ sắp sửa có thể đi đầu thai chuyển thế rồi hay không, nhỡ không may anh chọc vào kẻ nào không nên dây vào, anh có nghĩ tới không, bọn họ vì bảo vệ anh, liệu có gặp phải nguy hiểm hay không?"
Trần Tiểu Sinh ngoan ngoãn ngẩng đầu đến, còn cô thì không hề khách khí chút nào chửi mắng cho Trân Tiểu Sinh một trận.
Nhìn thấy Trần Tiểu Sinh ngoan ngoãn quỳ ở đó, trông như thể thật sự biết mình sai, Bạch Trân Trân giận không chỗ xã tức, lạnh giọng nói: "Ngẩng đầu lên nhìn tôi."
Trần Tiểu Sinh đúng là rất thông minh, dẫn theo Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ, đoán chừng là anh ta cảm thấy hai người bọn họ dẫu sao cũng là lệ quỷ, nếu đụng phải những kẻ khó chơi, có lẽ là có thể giải quyết. Nhưng anh ta không có nghĩ tới, nhỡ đâu gặp phải kẻ khó chơi thì hai người bọn họ cũng đối phó không được, vậy bọn họ sẽ chỉ biến thành đồ ăn của đối phương.
Thế giới này còn lâu mới có đơn giản như bề ngoài, bản thân Bạch Trân Trân còn phải chú ý cẩn thận, sợ đi sai bước nhầm, dẫn ra phiền toái gì không cần thiết, hay là gây ra vấn đề mình tuyệt đối không giải quyết được.
Bạch Trân Trân không biết loại ý nghĩ này của Trần Tiểu Sinh từ đâu tới, nhưng quả thật nó có tồn tại. Bạch Trân Trân rất ít khi mắng Trần Tiểu Sinh, xem như lúc nổi giận, nhiều lắm là nói lời quái đản anh ta hai câu, đa số thời điểm, Bạch Trân Trân đối xử với tên đồ đệ này rất không tệ. Thế nhưng rất hiển nhiên, cô đối xử với tên này quá tốt, khiến cho lòng tự tin của Trân Tiểu Sinh bành trướng tới cực hạn, đã không nhớ nổi mình là ai.
Nếu như lần này không cho Trần Tiểu Sinh một bài học đậm sâu, anh ta vẫn sẽ có lần sau, lần sau nữa, bởi vì anh ta sẽ luôn luôn giữ tâm lý may mắn, cảm thấy bất kể mình làm thế nào, cũng sẽ có người dọn chiến trường, hơn nữa vận khí của anh ta đủ tốt, chắc chắn sẽ không gặp phải oan hồn lệ quỷ gì...
"Trần Tiểu Sinh, sao anh càng ngày càng tự tư, càng ngày càng thấy không rõ địa vị của anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Tách ra hai tuần, tính cách của Trần Tiểu Sinh đã xảy ra thay đổi ngoạn mục một trăm tám mươi độ.
"Trân Tiểu Sinh, trước đó tôi đã nói với anh, tôi nhận anh làm đồ đệ, nhiều nhất là dạy anh kỹ thuật nhập liệm sư, những thứ của Huyền Môn ngay cả tôi cũng chỉ là kiến thức nửa vời, sẽ không dạy người khác, lúc ấy anh đã nói với tôi thế nào?"
Sắc mặt Trần Tiểu Sinh trắng bệch, hiển nhiên cũng đã nghĩ được chuyện mình làm sai trái đến cỡ nào, môi của anh ta run rẩy, muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận