Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 913:

Chương 913:Chương 913:
Cơ thể chồn vừa thon vừa dài, lông trên người bóng loáng không dính nước, qua đó có thể thấy được nó được nuôi rất tốt.
Cũng may mà nó luôn chọn nơi vắng vẻ để chạy, nếu không nó bị người ta tóm được, chưa chừng sẽ bị người ta lột da ăn thịt, ngay cả xương vụn cũng không chừa. Cũng không phải chồn không muốn biến thành người, mà là loại tinh quái bọn chúng mặc dù sau khi hóa hình có thể đạt tới mức hiệu quả thiên y vô phùng, dĩ giả loạn chân[1], thế nhưng thiên đạo là công bằng, đối với loại năng lực này, cũng có hạn chế.
[1]Không một kẻ hở, dùng giả làm thật.
Bọn chúng ba tháng chỉ có thể biến thành một kiểu hình người, sau khi pháp thuật bị phá, bọn chúng sẽ không thể lại biến thành người nữa. Hơn nữa sau khi bị phá bỏ thuật pháp, cũng là lúc bọn chúng yếu ớt nhất, lúc này bọn chúng không có bất kỳ sức mạnh nào, dù là một người bình thường cũng có thể xử lý được bọn chúng. Cho nên chồn mới có thể sợ hãi như thế, nó rất rõ ràng thân phận của mình, nếu như không có sức mạnh, còn bị loài người phát hiện, nó nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
"Nhất định phải nhanh chóng tìm được chủ nhân..."
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu chồn, tiếp đó nó phi nhanh một đường, thuận theo các đường nhỏ không người băng xuyên qua, chỉ cần gặp phải loài người, nó sẽ cẩn thận từng li từng tí tránh đi, phòng ngừa bị người phát hiện.
"Vừa rồi có cái gì màu vàng đi vút qua, cậu có thấy rõ không?”
"Không có, cậu thấy rõ đó là cái gì không?"
"Chủ nhân, là ta."
"Trên đời này có thể có chuột lớn như vậy?"
Bên trong gian phòng âm u, một người đàn ông có mái tóc hoa râm dựa vào ghế dựa gỗ lim, ông ta vuốt ngực, thỉnh thoảng ho khan một tiếng.
Cả quãng đường chồn né tránh cẩn thận từng li từng tí, nó hao phí cực lớn sức lực, cuối cùng đi tới một cửa hàng thường thường không có gì lạ, nó duõi dài đầu ra, nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có người theo dõi nó, lúc này mới men theo miệng cổng thoát nước chui vào.
"Có thể là nhìn lầm rồi..."
Một luồng sáng màu vàng lén lén lút lút men theo góc tường tiến đến, người đàn ông lập tức mở mắt, vươn tay ném đá ngọc đang cầm trong tay ra ngoài. Đá thạch màu xanh biếc đập trúng một thứ màu vàng, thứ đó kêu rít lên một tiếng, lộn nhào đi tới trước mặt người đàn ông.
"Tôi cũng không, có thể là chuột."
Lúc này không phải con chồn này nên ở cao ốc Xương Mậu sao? Sao nó lại trở vê? Hơn nữa còn dùng dáng vẻ thế này trở vê?
"Tại sao ngươi trở vê?"
Ông ta lạnh lùng hỏi, nhìn con chồn bẩn thỉu, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ.
Nhìn con chồn bẩn thỉu trước mặt, lông mày của người đàn ông nhíu chặt lại, ánh mắt của ông ta sắc như đao, liếc từng li từng tí da thịt trên người con chồn. Nói đến chồn cũng cảm thấy ấm ức, chỉ cần Bạch Trân Trân chịu ở riêng với nó, nó sẽ không bị động như thế. Trước đây nó được chủ nhân phái ra ngoài làm nhiệm vụ, từ trước đến nay chưa từng thất bại, lân này thậm chí nó còn chưa tiếp cận lại gần đã bị cô phá thuật pháp biến thân của mình. Thử nghĩ, sau khi thất bại có thể sẽ bị trừng phạt, thân thể chồn bắt đầu run lẩy bẩy, tròng mắt đen bóng chuyển động không ngừng, tự hỏi khả năng thoát thân.
Chồn co rúm người lại, hiển nhiên nó biết sự lợi hại của chủ nhân, bởi vậy cũng không dám giấu diếm, bèn thuật lại một năm một mười chuyện đã xảy ra ở cao ốc Xương Mậu.
"Người phụ nữ kia không nhận tôi, thậm chí cô ta cũng không ở riêng với tôi..."
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ngươi kể từ đầu đến cuối đi, nếu có giấu diếm, cẩn thận cái mạng hèn của ngươi!"
Trong phòng chìm vào sự im lặng như chết, chôn càng nghĩ thì càng nghĩ không ra biện pháp tốt nào, trong lòng nó tràn ngập sợ hãi, bởi vì sợ, thân thể càng run rẩy hơn.
Rõ ràng là một con chồn nhưng lúc này lại quỳ trên mặt đất giống như người, không ngừng chấp tay dập đầu với người đàn ông, dáng vẻ đó khỏi phải nói tức cười cỡ nào.
"Chủ nhân, ta sai rồi, xin chủ nhân hãy cho tôi thêm một cơ hội."
Chồn bị dọa sợ quỳ xuống đất dập đầu không ngừng với người đàn ông, vừa dập đầu vừa hô.
Ánh mắt người đàn ông có mái tóc muối tiêu nhìn về phía chồn giống như là đang nhìn một con vật đã chết, ông ta lạnh lùng con xem chồn, suýt nữa không nhãn nhịn được căm giận ngút trời trong lòng.
"Chủ nhân, tôi không dám nữa, van xin chủ nhân tha cho tôi..."
Một mùi khai khó ngửi tưởi tỏa khắp trong phòng. Chồn bởi vì quá sợ hãi nên đã tè ra quần.
Nhìn thấy nó thế này, đàn ông cưỡng ép ngăn chặn lửa giận trong lòng, lạnh giọng nói: "Xử lý mặt đất sạch sẽ, sau đó cút ra ngoài cho ta."
Chồn như được đại xá, dùng tốc độ nhanh nhất làm sạch vết bẩn trên mặt đất, tiếp đó vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận