Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 690:

Chương 690:Chương 690:
Cô không phải là loại người cổ hủ già mồm, bởi vì có vài hiểu lâm trước đó mà không chịu nhận trợ giúp của đối phương, cái nào nhẹ cái nào nặng cô vẫn có thể phân rõ ràng.
Đợi đến khi Bạch Trân Trân ngồi xuống, Tần Gia Văn mới bảo tài xế lái xe.
Xe vững vàng chạy ra ngoài, trong lòng Bạch Trân Trân cứ nôn nóng lạ kỳ, nhưng lại cưỡng ép ép xuống, vẻ mặt cũng không hề để lộ tí gì.
Tần Gia Văn bình tĩnh đánh giá Bạch Trân Trân một phen.
Cô mặc áo đầm hai dây xinh đẹp, váy màu xanh đậm làm bật lên làn da trắng như ngọc của cô, cho dù trong xe mờ tối thì vẫn phản chiếu lấp lánh.
Chiếc đầm này rất xinh đẹp, có điều dép lê trên chân Bạch Trân Trân không ăn nhập với chiếc đầm và chiếc túi xách trên người cô cho lắm.
Tần Gia Văn mở miệng dò hỏi: "Thưa cô, có phải cô gặp phải chuyện gì hay không? Nếu như gặp phải chuyện gì, tôi có thể giúp cô..."
Nhưng mà ánh mắt Bạch Trân Trân nhìn về phía đối phương lại viết rõ hai chữ "đề phòng”, cô lắc đầu, đáp: "Vô công bất thụ lộc, anh Tần, cám ơn anh, có điều tôi cảm thấy anh không cần lãng phí thời gian vào tôi."
“Anh Tần, cám ơn anh, tôi còn có chuyện, gặp lại sau."
Tần Gia Văn hơi sững sờ, trên mặt lập tức nở nụ cười có mấy phần bất đắc dĩ đến: "Thưa cô, cô hiểu lầm rồi, không có ý đó."
Thấy Bạch Trân Trân đã hạ quyết tâm muốn kéo giãn khoảng cách với anh ta, Tân Gia Văn bất đắc dĩ, chỉ có thể căn dặn tài xế lái mau một hơn chút.
Tần Gia Văn: "..."
Mặt Bạch Trân Trân không thay đổi nói: "Không có ý đó thì tốt nhất, làm phiền anh Tần có thể bảo tài xế lái nhanh hơn chút hay không, tôi đang vội lắm."
Sau đó cả lộ trình Tần Gia Văn luôn mỉm cười ngồi ở một bên, không có ý định mở miệng nói cái gì cùng Bạch Trân Trân, rất nhanh xe đã đến cổng sở cảnh sát, tài xế đã ngừng xe vững vàng.
Bạch Trân Trân cảm thấy cách Tần Gia Văn đối xử với cô hình như có hơi khác biệt: "Tôi đã có người tôi thích rồi."
Bạch Trân Trân không quay đầu lại nói: "Tôi tên Bạch Trân Trân."
"Thưa cô, cô còn chưa nói cho tôi tên của cô."
Tần Gia Văn hạ cửa sổ xe xuống, hô một tiếng về phía Bạch Trân Trân.
Sau khi vứt xuống câu nói này, Bạch Trân Trân mở cửa xe, vội vàng xuống xe.
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn Tần Gia Văn một cái, thấy sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, liên lo lắng mở miệng hỏi: "Cậu chủ, cậu không sao chứ?"
Miệng Tần Gia Văn đọc cái tên này, nhìn thấy Bạch Trân Trân đi vào trong sở cảnh sát, bấy giờ mới dặn dò tài xế lái xe.
Sau khi xe chạy ra khỏi đó một khoảng cách, Tần Gia Văn chỉ cảm thấy trong cổ họng ngứa ngáy, anh ta cúi đầu ho khan vài tiếng, thuần thục lấy thuốc uống.
"Bạch Trân Trân?”
Tần Gia Văn cười cười với tài xế, ấm giọng nói: "Tôi không sao, bệnh cũ, anh đừng lo lắng."
Sau khi tài xế quan sát được điểm này, cố gắng hạ thấp tốc độ xuống một chút, xe vững vàng chạy lên phía trước.
Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua mờ ảo, chớp mắt đã qua, ánh đèn nê ông xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào, tăng thêm sắc màu trên khuôn mặt Tần Gia Văn.
Sau khi Tần Gia Văn uống thuốc xong, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, anh ta cúi đầu nhìn chằm chằm bình thuốc trong tay, không biết suy nghĩ cái gì.
Nghe giọng của Tần Gia Văn, tài xế đành phải đè ép quan tâm trên mặt xuống, tiếp tục lái xe đàng hoàng.
Hồi lâu sau, anh ta cất bình thuốc trong tay, mình thì ngồi dựa vào trên ghế dựa, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như là đã thiêm thiếp ngủ mất.
Dường như tài xế còn muốn nói thêm cái gì, nhưng Tần Gia Văn đã ngăn anh ta lại: "Tập trung lái xe."
*xx%
"Cô Bạch, Tấn Hoa bị Vương Chí Kiệt cắn một cái, sau đó chìm vào trong hôn mê, tôi đã đốt lá bùa, đắp nước bùa lên miệng vết thương của cậu ấy, sau đó đút tàn hương cho cậu ấy uống hết, nhưng anh ấy vẫn chưa tỉnh lại."
Chân trước Bạch Trân Trân vừa mới bước vào sở cảnh sát, chân sau Từ Phong đã chạy tới, lúc này anh ấy đã là gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không còn màng được gì khác, nắm tay Bạch Trân Trân kéo đi vào.
Vừa đi anh ấy vừa thấp giọng nói rõ tình huống cùng Bạch Trân Trân, bởi vì vụ án anh ấy điều tra và giải quyết dính đến sự kiện linh dị, xem như nội bộ sở cảnh sát, Từ Phong cũng không thể lớn tiếng ồn ào, phòng ngừa những người khác nghe thấy sẽ sinh ra cảm xúc khủng hoảng.
Cách ăn mặc của Bạch Trân Trân cực kỳ chói sáng, lại bởi vì đang đứng cạnh với Từ Phong cho nên đám cảnh sát lui tới khó tránh khỏi sẽ nhìn cô thêm mấy lần. Có điều bởi vì trong khoảng thời gian gần đây Bạch Trân Trân cũng có tới mấy lần, tất cả mọi người cũng quen mặt cô rồi, biết cô là nhập liệm sư của nhà tang lễ Thiên Thịnh, là bạn tốt của Từ Phong và Ông Tấn Hoa. Có người quen đến sẽ chào hỏi với Bạch Trân Trân, cô gân như đều sẽ cười và đáp lại một tiếng, tiếp đó lại đặt lực chú ý ở Từ Phong.
"Không phải anh Hoa nói chuyện hôm nay đã giải quyết xong sao? Sao còn vào sở cảnh sát nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận