Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 211:

Chương 211:Chương 211:
Đối mặt với lời nói này của chị ta, Bạch Trân Trân từ chối cho ý kiến.
Chuyện kiểu này nên nói như thế nào đây, rất nhiều người cả đời chưa chắc đã thấy quỷ một lần, bọn họ cũng chưa chắc đã tin rằng thế giới này thực sự có quỷ tồn tại.
Trên thực tế, nếu không phải là Mã Hồng Mai và Trần Tiểu Đông đích thân trải nghiệm, tận mắt nhìn thấy thì cũng chưa chắc bọn họ đã tin trên thế giới này có quỷ tồn tại.
Dù sao trước đó Trân Tiểu Sinh cũng đã từng nhắc nhở bọn họ rằng kiểu cửa hàng nhang đèn lừa đảo bịp bợm này không thể mở tiếp, nhưng vợ chồng hai người bọn họ còn không tin.
"Chị dâu, chị gọi tôi một tiếng trân trân là được, đại sư cái gì chứ, tôi ngại không dám nhận, tôi cùng lắm cũng chỉ hiểu chút da lông thôi, danh hiệu đại sư này tôi thực sự không đảm đương nổi đâu."
Mã Hồng Mai vẫn còn sợ hãi trong lòng, chị ta lại nhớ đến Trần Tiểu Đông, sau khi hai chân lấy lại được sức, chị ta liền đi vào trong nhà, muốn xem xem Trần Tiểu Đông thế nào rồi.
Lúc này Trần Tiểu Đông cũng đã mở mắt, thấy Trần Tiểu Sinh mặt mũi sưng vù, anh ta bị dọa tới giật mình, gấp gáp mở miệng hỏi: "Em bị sao thế này?"
Trần Tiểu Sinh hơi nghẹn họng, oán khí khắp người đáp lời: "Sao? Anh nói sao, hôm nay anh vừa mới đánh em mà anh quên hết rồi sao?"
Bây giờ anh ta cũng đã lớn tuổi rồi, sao có thể ra tay được chứ?
Kết quả bây giờ anh ấy nói gì? Anh ấy còn nói anh ấy không nhớ?
Trần Tiểu Đông không chắc chắn lắm hỏi: "Thật sự là anh làm sao? Tiểu sinh, em đừng lừa anh, anh thực sự không biết..."
Vừa nói, cảm xúc tủi thân trong lòng Trần Tiểu Sinh không ngừng dâng lên trào ra, anh ta quệt mắt một cái, thở phì phò nói: "Đây đều là anh tạo nghiệt, giờ anh còn nói anh không biết với em sao?! Anh, anh thật là quá đáng!!!
Trân Tiểu Sinh tiến tới trước mặt Trần Tiểu Đông, chỉ vào mặt mình lớn tiếng nói: “Anh cả, anh nhìn mặt em một cái đi, chỗ này, chỗ này và cả chỗ này nữa đều do ánh đánh, anh xuống tay một cái là thâm một vết, còn không ngừng đấm bùm bụp vào mặt em..."
Trần Tiểu Đông thương người em trai nhỏ hơn mình gần hai tuổi này tận xương tủy, tính tình anh ta vốn dĩ trầm ổn, khi còn bé Trần Tiểu Sinh nghịch ngợm càn quấy, anh ta cũng chưa từng động tay đánh em trai.
Nhắc tới chuyện này, Trân Tiểu Sinh vốn rất giận, anh ta bị đánh ngay trước mặt Cổ Anh Hùng thì không nói, nhưng Cổ Anh Hùng còn bị Trần Tiểu Đông đấm hai đấm, mắt bị đánh như con gấu mèo, mặt mũi thể diện của anh ta đều bị Trân Tiểu Đông ném đi không còn tí gì.
Trân Tiểu Sinh giận dữ lầm bầm quay ngoắt mặt đi, không chịu nhìn Trần Tiểu Đông nữa.
Nhìn anh mình mặt mày ngơ ngẩn không hiểu gì, Trân Tiểu Sinh biết sợ là Trân Tiểu Đông đã bị ảnh hưởng, anh ta căn bản không biết mình đã làm cái gì.
Cực kỳ tức giận, nhưng anh ta lại không có cách nào giải quyết, dù sao thì anh ta cũng không thể ra tay đánh anh mình một trận đúng không?
Trần Tiểu Sinh: "..." Trân Tiểu Đông có chút luống cuống tay chân ôm lấy Mã Hồng Mai, bắt đầu dỗ chị ta theo thói quen.
"A Đông..."
Chị ta nhào qua ôm lấy Trần Tiểu Đông, khóc hu hu.
Đúng lúc đó, Mã Hồng Mai ngó đầu từ bên ngoài vào trong, thấy Trần Tiểu Đông yên lành ngồi trên giường, mắt chị ta đỏ lên, nhào về phía chồng.
"A Mai, anh không sao hết, em đừng khóc mà, rốt cuộc là như thế nào đây?"
Trân Tiểu Sinh ngoan ngoãn đi lấy.
Bạch Trân Trân móc hương tro trong túi ra, vãi một tâng thật mỏng trên mặt nước - những hương tro này vẫn là tro thuận tay lấy từ đồn cảnh sát, hương tro trước mặt quan công, dùng thứ này có thể đạt hiệu quả gấp một phẩy năm lần.
Bạch Trân Trân vừa nói vừa sai Trần Tiểu Sinh lấy một chậu nước tới đây, anh ta ngoan ngoãn đi lấy, rất nhanh đã mang nước quay lại.
"Miệng nói không có chứng cứ nhưng mắt thấy là thật, mọi người chờ chút, tôi để mọi người xem thử xem trước đó đã có chuyện gì xảy ra.
"Đi lấy cho tôi cây đàn hương."
Hiển nhiên, Trân Tiểu Đông không biết chuyện đã xảy ra trước đó, có điều Bạch Trân Trân vừa thấy vết bóp trên cổ Mã Hồng Mai thì đã rõ ràng đây là chuyện nghiêm trọng.
Hai người Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai thấy Bạch Trân Trân chỉ huy Trân Tiểu Sinh đi qua đi lại, hai người bối rối, rất lâu cũng chưa lấy lại được tinh thân.
Không phải chứ, rốt cuộc là đang làm gì vậy?
Cũng khó trách hai người thấy kì lạ, trên thực tế Trân Tiểu Sinh cũng chưa từng thấy Bạch Trân Trân làm mấy cái này, anh ta chuẩn bị đồ xong liên ngoan ngoãn đứng sang một bên, mắt nhìn Bạch Trân Trân chăm chú.
"Anh cả Trần, chị dâu, cho tôi một ít máu ngón giữa của hai người, một giọt là được, tôi cần dùng."
Hai người cũng không nói gì nhiều, ngoan ngoãn cung cấp máu cho Bạch Trân Trân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận