Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 902:

Chương 902:Chương 902:
Bạch Trân Trân lại nói: “Anh khoan đừng vội đáp ứng, công đức chi lực không phải là thứ có thể lấy được dễ dàng..."
Cô phổ cập khoa học ngắn gọn cho Vạn Chí Cường cái gì là công đức chỉ lực, là bởi vì sức mạnh này không thể chuyển tặng, không thể cướp đoạt, muốn thu hoạch được cũng chịu muôn vàn khó khăn, cho nên cực ít người bằng lòng dùng công đức của mình đổi lấy cơ hội chuyển thế cho người khác. Vạn Chí Cường không phải là chuyển tặng công đức chỉ lực của mình cho Hách Ngọc Thư, mà là dùng công đức chỉ lực đổi lấy cơ hội đầu thai cho Hách Ngọc Thư với Âm thần. Nếu anh ta dùng, những công đức chỉ lực đó sẽ bị âm thần lấy đi, và anh ta sẽ không còn công đức chỉ lực.
Cô giải thích rất rõ ràng, và sau khi Vạn Chí Cường nghe xong, sự lựa chọn vẫn như cũ.
"Tôi bằng lòng, đây là tôi phải làm."
Công đức chi lực không có, kiếm lại là được, anh ta còn trẻ như vậy, luôn có thể kiếm lại.
Nhìn anh ta thế này, vẫn chưa rõ ràng tâm quan trọng của công đức chỉ lực, có điều Hách Ngọc Thư thì chưa chắc.
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, nhìn về phía Hách Ngọc Thư được Vạn Chí Cường bảo hộ chặt chẽ ở sau lưng.
"Cô Hách, nếu như cô cũng đồng ý, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
"Không sao, quan trọng cũng được, không quan trọng cũng được, không đáng kể."
"Ngọc Thư, anh không trách em, em đang trẻ tuổi đã mất mạng, đi đến một bước bây giờ, chắc hẳn cũng là tình thế bất đắc dĩ-"
"Sao anh ngốc như vậy chứ? Công đức chỉ lực khó khăn biết mấy mới thu hoạch được, anh..."
Hách Ngọc Thư nhìn vẻ mặt Vạn Chí Cường có chút phức tạp, trong cặp mắt sáng bóng tràn đầy cảm xúc Vạn Chí Cường nhìn không hiểu.
Anh ta không biết tại sao Hách Ngọc Thư phải làm diễm quỷ, có điều anh ta tin tưởng nhất định là cô ta có khó khăn khó nói, mọi thứ trước đó đã không còn quan trọng, cô ta có thể chuyển thế đầu thai là tốt.
Không đợi Hách Ngọc Thư nói xong, Vạn Chí Cường đã ngắt lời cô ta.
Vạn Chí Cường cũng quay đầu nhìn về phía Hách Ngọc Thư, có lẽ là bởi vì lựa chọn cứu Hách Ngọc Thư, nét mặt Vạn Chí Cường trở nên dịu dàng xuống, không còn căng thẳng giống như trước đó.
Vạn Chí Cường muốn nói lại thôi, Hách Ngọc Thư nhẹ giọng dỗ dành Vạn Chí Cường, cuối cùng anh ta đã đi ra cùng Diệp Thanh MI.
Hách Ngọc Thư mím môi, nhìn vê phía Bạch Trân Trân: "Đại sư, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”
Bạch Trân Trân nhướng mày: "Có thể."
Tình cảm Vạn Chí Cường dành cho Hách Ngọc Thư chưa chắc là tình yêu, những chuyện tốt đẹp giữa bọn họ hiện tại đã không nói rõ được nữa, nhưng Vạn Chí Cường bằng lòng trả giá bằng công đức chỉ lực của mình, chỉ vì đổi lấy Hách Ngọc Thư có thể thuận lợi chuyển thế đầu thai.
"Thật ra đại sư đã nhìn ra đúng không.”
Bạch Trân Trân hững hờ nhìn đối phương một cái, nói: 'Cô có cái gì muốn nói với tôi? Hiện tại có thể nói."
Lúc này Hách Ngọc Thư đã không còn là dáng vẻ cô gái trẻ sa vào tình yêu lúc trước, cô ta quỳ xuống đất, ngửa đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân.
Trong phòng chỉ còn lại một người một quỷ là Bạch Trân Trân và Hách Ngọc Thư.
Đứng đấy thời gian dài, có hơi mệt chút, Bạch Trân Trân lại ngồi trên ghế sa lon, thế này thì khi nhìn Hách Ngọc Thư cũng tiết kiệm sức cúi đầu.
Nghe nói như thế, Bạch Trân Trân cười cười: "Cô thế này là đã nảy sinh tình cảm với công cụ của mình rồi à?"
Bạch Trân Trân cười híp mắt nhìn đối phương, không sốt ruột mở miệng, dù sao người sốt ruột cũng không phải cô, cô không hoảng hốt.
Hách Ngọc Thư cắn răng, không biết là đang tức giận ai đây.
Bạch Trân Trân khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại.
Thấy Bạch Trân Trân mãi mà không mở miệng cuối cùng Hách Ngọc Thư vẫn không nhịn được, cắn răng nói: "Đại sư mau đưa tôi vào địa phủ, đừng lấy đi công đức chỉ lực của Vạn Chí Cường."
"À, không tiếp tục giả bộ nữa rồi?"
Nói, Bạch Trân Trân vỗ tay "bốp bốp bốp', dùng ngữ điệu làm lố nói: "Thật là không ngờ, cô đã chơi người ta xoay vòng vòng, thế mà lại còn không đành lòng. Không thể làm như vậy được, mất sơ tâm, sao nhiệm vụ có thể hoàn thành?"
Giọng điệu của Bạch Trân Trân quá ngứa đòn, vẻ mặt Hách Ngọc Thư đổi tới đổi lui, cuối cùng cắn răng nói: "Đại sư đừng quá đáng. Giữa tôi và anh ấy không phải như cô suy nghĩ, tôi thật tâm yêu anh ấy."
Bạch Trân Trân chậc lưỡi một cái, lạnh nhạt nói: "Yêu anh ta yêu đến giết chết anh ta? Cách yêu của cô rất đặc biệt, người bình thường không nhận nổi tình yêu của cô đâu."
Hách Ngọc Thư: ...'
Người này có nhất thiết phải dùng cách nói kỳ cục này nói chuyện không? Bây giờ không cần kiểu nói này thì cô sẽ không thể nói chuyện đúng không?
Hách Ngọc Thư rất tức giận, nhưng người ở dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu, cho dù cô ta đang rất phẫn nộ, lúc này cũng chỉ có thể cố hết sức nuốt xuống.
"Chúng ta nói thẳng đi."
Bạch Trân Trân: "Tôi không có đi vòng vèo với cô, không phải là cô dùng tình cảm áp đặt đạo đức lên tôi trước sao?"
Hách Ngọc Thư: "!II
Cô ta tức giận đến cả khuôn mặt đã sắp méo mó, Bạch Trân Trân cam đoan, nếu như cô ta dùng dáng vẻ này xuất hiện bên người Vạn Chí Cường thì chưa hẳn tên kia sẽ đối xử với cô ta tốt như vậy. Nói cho cùng, còn không phải bởi vì nhìn mặt? Hễ là diễm quỷ để lộ quỷ tướng, Vạn Chí Cường sẽ không thể hiện tình cảm sâu như vậy. Người đều là động vật thị giác, nhất là đàn ông, nếu Hách Ngọc Thư để lộ quỷ tướng của cô ta, sợ là Vạn Chí Cường chỉ nhìn một cái đã muốn tiêu diệt cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận