Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1041:

Chương 1041:Chương 1041:
"Trân Trân, tốc độ của phát bệnh ung thư phổi là cực kỳ nhanh, tôi đã ở giai đoạn cuối, chắc hẳn không chống được thêm bao lâu, đời tôi sống xem như không tệ, đã sắp đi rồi, cũng chỉ có một tiếc nuối."
Nói xong, ông dời ánh mắt sang Bạch Trân Trân, nghiêm túc nói: "Tiếc nuối lớn nhất đời tôi chính là cô, nếu không thể vào khoảng thời gian sau cùng của tôi nhìn thấy cô có người để dựa vào, vậy cho dù tôi có chết cũng không nhắm mắt..."
Bạch Trân Trân lắc đầu với Cầu Quốc Hoa: "Chú Cầu, lời này chú nói sai rồi, người sau khi chết không thể nhắm mắt lại là bởi vì không kịp nhắm mắt, sau khi hình thành co cứng tử thi sẽ không nhắm được mắt, sau khi tình trạng co cứng tử thi qua, quơ tay có thể nhắm lại, nếu như chú chờ không kịp, tôi có thể tiêm thuốc làm giãn cơ bắp cho chú, thế này xem như co cứng tử thi thì tôi cũng có thể giúp chú nhắm mắt lại."
"Đương nhiên, đây là nguyên nhân khoa học, nếu như là do huyền học mà sau khi chết không nhắm mắt được, vậy cũng không sao. Chú Cầu chú cũng biết, tôi dầu gì cũng biết chút thuật pháp, cam đoan có thể khiến mắt của chú nhắm lại."
Cầu Quốc Hoa: '..."
Ông chỉ nói một câu, Bạch Trân Trân nói mười câu, phá hỏng tất cả nước cờ của ông, trớ trêu thay Bạch Trân Trân cứ có vẻ vô cùng thành khẩn, dường như mình chỉ đang trân thuật sự thật một cách chỉ tiết mà thôi, điều này khiến Cầu Quốc Hoa tức giận tới mức tim đau, muốn chỉ trích Bạch Trân Trân, nhưng lại nói không nên lời chỉ trích.
Cầu Quốc Hoa thở dài một hơi, vẻ mệt mỏi trên mặt càng lúc càng nhiều.
"Tôi nói không lại cô, Trân Trân, nhìn cô thế này là muốn tôi chết cũng không yên ổn đúng không?”
Cô có nhà, có công việc đàng hoàng, hơn nữa công việc này của cô còn càng ngày càng nổi tiếng, đồng thời cô còn có tiền tiết kiệm, hiện tại còn là Huyền Thuật Sư bán thời gian...
Bạch Trân Trân vô tội nói: "Không sao, tôi có thể đốt vàng mã, hoặc là hỏi gạo xem bói, tự tôi có thể giao lưu với sư phụ, cam đoan sẽ không để sư phụ trách cứ chú."
"Tôi tin sư phụ tôi nếu còn sống, khẳng định cũng sẽ không ép tôi kết hôn, dù sao cả một đời của bà ấy cũng không có kết hôn, năm đó bà ấy ở thời đại đó biết bao phong kiến, nhưng bà ấy vẫn gắng gượng bước qua, lý nào tôi không qua chứ?”
"Hơn nữa, cả một đời sư phụ tôi cũng không kết hôn, không phải cũng rất tốt sao? Tôi kết giao với mấy người bạn tốt, già sẽ truyền kỹ thuật của tôi xuống, có đồ đệ dưỡng lão cho tôi không phải cũng rất tốt? Nhất định phải kết hôn làm gì?"
"Chú Cầu, chú đừng cho mình áp lực lớn như thế, sư phụ tôi chỉ bảo chú sắp xếp cho tôi một công việc mà thôi, có lẽ là chú suy nghĩ nhiều, dù sao sư phụ tôi chưa từng nói những chuyện này với tôi."
Đối với loại chấp niệm nhất định phải tìm đàn ông cho mình của Cầu Quốc Hoa, Bạch Trân Trân rất khó hiểu.
"Sư phụ cô giao cô cho tôi, chính là vì để tôi chăm sóc cô chu toàn, tôi đã sắp nhắm mắt rồi vẫn không thu xếp vẹn toàn cho cô, ngày khác tôi xuống đất, cô bảo tôi làm sao đối mặt với sư phụ cô?"
Nói đến đây, Bạch Trân Trân đột nhiên thở dài một hơi, ánh mắt lúc nhìn về phía Cầu Quốc Hoa đã trở nên khác biệt. Lúc trước Trần Thúy Bình là giai đoạn khởi đầu của địa ngục, nhưng một mình cả đời vẫn có thể sống rất tốt, hiện tại Bạch Trân Trân giỏi hơn sư phụ mình nhiều, chẳng lẽ nào cuộc sống của cô sẽ không bằng sư phụ của mình sao?
"Lại nói, chú Cầu không phải chú còn bảo sẽ để lại mảnh đất trống nhà tang lễ này cho tôi sao? Có những thứ này, sau khi tôi già, xem như vì tiền, cũng có nhiều người chăm sóc tôi, sao chú cứ nhất quyết bắt tôi sống với Trần Huân làm gì?"
Sắp xếp này đã được xem là trên cả tuyệt vời rồi.
Bạch Trân Trân đi lòng vòng một hơi, cuối cùng đã nói vào trọng điểm.
So sánh với Câu Quốc Hoa đang có cảm xúc kích động đến, phản ứng của Bạch Trân Trân vô cùng bình tĩnh, cô rất nghiêm túc nói: "Chú Cầu, chú nói chú xem tôi như là con gái ruột mà đối đãi, nhưng với cảm nhận cá nhân của tôi, tôi cảm thấy chú đang không nói thật."
"Ngôn ngữ có thể gạt người, nhưng ngôn ngữ cơ thể và thần thái đôi mắt thì không lừa được người, phản ứng theo bản năng cũng có thể chứng minh người chú để ý nhất trong lòng là ai."
Cầu Quốc Hoa bị ánh mắt này của Bạch Trân Trân nhìn mà tê cả da đầu, ông cao giọng, la lên: "Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”
"Chú Cầu, người chú để tâm thật sự thật ra là Trân Huân nhỉ?"
Sắc mặt Cầu Quốc Hoa lập tức thay đổi, cao giọng giải thích nói: "Trân Trân, cô hiểu lầm rồi, tôi không có...
Nhưng mà Bạch Trân Trân nghe không lọt tai lời ông nói.
"Thật sự không có sao? Nếu như Trần Huân thật sự ưu tú như giống chú nói, vì sao đến bây giờ anh ta vẫn chưa kết hôn?"
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận