Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 572:

Chương 572:Chương 572:
Nhưng mà mặc dù Trần Ny Phất nói như vậy, nhưng Bạch Trân Trân cũng không hoàn toàn yên tâm, cô lo lắng nhìn Trân Ny Phất, cứ như cưỡng chế mà đỡ cánh tay của cô ấy lên.
"Không được, sắc mặt của cậu quá kém, cậu không thể húy bệnh kị y, tôi nhớ công ty chúng ta hình như cách bệnh viện cũng không xa, tôi dẫn cậu đến bệnh viện..."
Nói xong, Bạch Trân Trân dẫn Trân Ny Phất không cho phân bua đi ra ngoài.
Trần Ny Phất sắp trợn tròn mắt, hận không thể đâm sầm vào ngực Bạch Trân Trân.
Ngay lúc cô chìm vào trong cảm xúc lo lắng, những đồng nghiệp chung quanh giống như đã hẹn từ trước, ai ai cũng đều đứng lên, sau đó bao vây hai người bọn họ.
"Có chuyện gì thế? Bên này có chuyện gì sao? Sắc mặt của hai người nhìn không tốt lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
"Đúng vậy, Trần Ny Phất sao vậy? Hay là đưa cô ấy đến phòng nghỉ đi."
"Hiện tại vào lúc này đến bệnh viện cũng không tốt. Hơn nữa, Trân Ny Phất đã nói cô ấy không sao rồi, Trân Trân, em không cần quá sốt ruột."
Bạch Trân đưa Trân Trần Ny Phất đến phòng nghỉ.
Còn Trần Ny Phất bị cô cưỡng ép đỡ đi cũng mặt mũi tràn đầy vẻ suy yếu mở miệng nói: "Trân Trân, tôi thật sự không sao, chỉ là trên người không thoải mái mà thôi, cậu đưa tôi phòng nghỉ đi, buổi chiều tôi còn phải đi làm nữa mà, nếu không sẽ phải trừ tiền lương của tôi..."
Bạch Trân Trân khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bọn họ như là đang sao chép và dán biểu cảm lo lắng, chỉ cảm thấy dường như công ty bọn họ cũng rất không tệ.
Về phần nhiều đồng nghiệp thuyết phục cô thế này...
Xem kìa, người làm công thuộc tầng dưới chót giống như là các cô sợ nhất chính là trừ tiền lương, Trần Ny Phất bởi vì sợ trừ tiền lương mà không muốn đến bệnh viện cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Không nói những cái khác, chỉ với việc các đồng nghiệp này đều là những người cực kỳ cực kỳ tốt bụng, bình thường đều không lui tới bao nhiêu, hiện tại cả đám đều lại gân quan tâm Trân Ny Phất.
Những đồng nghiệp đó mồm năm miệng mười khuyên lơn Bạch Trân Trân, bảo cô đừng quá căng thẳng, còn nói Trần Ny Phất không có chuyện gì, là bọn họ quá lo lắng và sốt ruột thôi. Nhiều đồng nghiệp ngăn đón đường đi của cô vậy, xem như Bạch Trân Trân muốn dẫn Trần Ny Phất ra ngoài cũng không được.
"Kiếm tiền khó lắm, chúng ta đều chỉ là viên chức nhỏ, phải cần cù chăm chỉ làm việc mới được."
Trần Ny Phất thở dài một hơi, nhìn về phía Bạch Trân Trân đang tràn đầy lo lắng nhìn mình, cô ấy chợt bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ nhìn không kém cạnh gì người chết đi sống lại vừa nãy.
"Cậu xem, tôi nói tôi nghỉ ngơi một hồi là không sao rồi đúng không? Nếu cậu đưa tôi đến bệnh viện, thế thì chẳng phải tôi đã uổng phí tiền rồi sao?"
Hiện tại phòng nghỉ không có những người khác ở đây, chỉ có hai người bọn họ, sau khi Trân Ny Phất đến đây, có lẽ là bởi vì cảm xúc không còn căng thẳng nữa, hay hoặc là bởi vì những nguyên nhân gì khác, dù sao cơ thể đã thả lỏng hơn rất nhiều, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn trước đó một chút. Trân Ny Phất gọi liên tiếp vài tiếng, Bạch Trân Trân giống như mới tỉnh mộng, cuối cùng đã tỉnh táo lại.
Trân Ny Phất nói một tràng, lại phát hiện hình như Bạch Trân Trân không hề nghe lọt tai lời cô ấy nói, cô ấy vội vàng ngồi ngay ngắn, vươn tay quơ quơ trước mặt Bạch Trân Trân.
“Trân Trân, cậu có nghe tôi nói không? Trân Trân?”
"Trân Trân, tôi đã nói với cậu rồi đúng không, chẳng lẽ cậu không nghe sao?"
Cô chớp chớp mắt, nhìn về phía Trân Ny Phất, thấy cô ấy đang tràn đầy lo lắng nhìn mình, Bạch Trân Trân bèn nói: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Tư duy của cô vẫn luôn nhảy cóc như thế này sao? Cái gì mà trúng tà với không trúng tà, có cô ấy ở đây, Bạch Trân Trân làm gì trúng tà được?
Nghĩ đến đây, Bạch Trân Trân lập tức căng thẳng, thái độ cũng trở thành nghi thần nghi quỷ, không ngừng nhìn chung quanh.
Nhưng mà Bạch Trân Trân ngơ ngác nhìn về phía Trần Ny Phất, hoàn toàn không có ấn tượng với việc mình vừa mới làm là làm gì, hỏi lại: "Thật sao? Tôi không nhớ, chẳng lẽ tôi thật sự trúng tà?"
Cô ấy nói liếng thoắng một lúc, biểu đạt sự quan tâm của mình ra.
Trần Ny Phất: "..."
Trần Ny Phất thở dài một hơi, trong giọng cũng thêm mấy phần bất đắc dĩ, đáp: "Cậu thử nghĩ đi? Vừa rồi cậu đột nhiên không nói một lời, im lìm như cái pho tượng ở đó, tôi thấy cứ như cậu trúng tà, làm tôi sợ muốn chất..."
Có điều hiển nhiên cảm xúc của Bạch Trân Trân không quá bình thường, thế là Trân Ny Phất đành phải kéo lê thân thể mỏi mệt tiếp tục trấn an cảm xúc của cô.
Cũng may mặc dù Bạch Trân Trân dễ suy nghĩ lung tung, nhưng tính tình cũng dễ dỗ, cô ấy dỗ một hồi, cuối cùng đã dỗ xong, có điều sau khi dỗ dành xong Bạch Trân Trân, cảm xúc của cô ấy lại trở nên không được tốt cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận