Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 122:

Chương 122:Chương 122:
Thế giới này thật sự nhỏ.
Buổi sáng, Ông Tấn Hoa coi Bạch Trân Trân là người hiềm nghi nói bóng nói gió, mà Bạch Trân Trân bởi vì thiếu ngủ, lúc chửi anh cũng không hề khách sáo, không chừa lại cho người ta chút mặt mũi nào.
Kết quả bây giờ vận đổi sao dời, trợ thủ mà Tống Trường Minh giới thiệu tới lại là Ông Tấn Hoa, đúng thật là...
Bạch Trân Trân lộ ra một nụ cười xán lạn với Ông Tấn Hoa: "Trưởng khoa Ông, không ngờ người mà trưởng quan Tống giới thiệu tới lại là chú, chúng ta thật có duyên."
Dù sao chỉ cần cô không ngại, người ngại chính là người khác, chuyện buổi sáng qua thì đã qua rồi, không cần truy cứu tiếp.
Dù sao nhìn bộ dạng của Ông Tấn Hoa, cũng không giống là người sẽ truy cứu những chuyện này.
Quả nhiên, Ông Tấn Hoa cũng lộ ra nụ cười với Bạch Trân Trân, tựa như khúc mắc buổi sáng không tồn tại.
"Cô Bạch, thì ra cô làm việc ở nhà tang lễ."
“Anh Vương, đây là bạn của tôi, tôi mời anh ấy tới giúp, anh không cần lo lắng."
Ông Tấn Hoa: "..."
Bảo vệ trong phòng bảo vệ đã mở cửa sổ nhìn ra mấy lần, Ông Tấn Hoa nghi ngờ nếu mình có chỗ nào biểu hiện không đúng, người đó có thể trực tiếp xông từ phòng bảo vệ ra ra tay với anh.
"Cô Bạch, có lẽ chúng ta nên đi vào thôi, nơi này không phải nơi nói chuyện."
Bạch Trân Trân thẳng thắn tới mức khiến người ta không biết nên nói gì mới tốt, anh ho khan một tiếng, chuyển chủ đề.
Bạch Trân Trân gật đầu, dẫn Ông Tấn Hoa đi vào nhà tang lễ.
Bạch Trân Trân có hơi kinh ngạc nhìn Ông Tấn Hoa: "Trưởng khoa Ông, anh không biết sao? Tôi tưởng sau khi anh quay về sẽ lập tức điều tra mọi thứ liên quan tới tôi, dù sao thì anh cũng hoài nghi tôi đã giết hai người bạn đó của tôi, không phải sao?"
"Cô Bạch, làm việc ở nơi như thế này, cô không sợ sao?"
Bảo vệ dáng dấp cao to, trông cực kỳ không dễ chọc lộ ra nụ cười đôn hậu với Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, tôi biết rồi, có chuyện gì cô gọi tôi là được."
Bạch Trân Trân gật đầu với đối phương, dẫn Ông Tấn Hoa băng qua sân đi vào.
Khi đi qua phòng bảo vệ, Bạch Trân Trân nói một tiếng với bảo vệ Vương Cương.
Thế giới này có rất nhiều hạn chế với quỷ hồn, người sống gây án nhiều hơn quỷ hồn gây án, rất nhiều vụ án hãi hùng đều là người sống làm, cô không có vì vậy mà sợ hãi người sống, sao lại sợ người chết chứ?
Bạch Trân Trân chỉ coi những khúc mắc trước đó không tồn tại, gật đầu trả lời: "Có gì sợ đâu? Người chết như đèn tắt, nhà tang lễ là nơi thi thể dừng lại cuối cùng sau khi người chết, là một Nhập Liệm Sư đưa tiễn người ở chặng đường cuối cùng, nếu tôi sợ hãi, cũng sẽ không vào ngành này."
Nói xong, Bạch Trân Trân nhìn Ông Tấn Hoa, cười nói: "Trưởng khoa Ông, có đôi lúc người sống còn đáng sợ hơn người chết, không phải sao?”
Giọng nói của Ông Tấn Hoa rất ôn hòa, nói chuyện với Bạch Trân Trân giống như tán gẫu.
"Nơi người chết tụ tập không có nhiêu chuyện phiền phức bằng nơi người sống tụ tập."
Ông Tấn Hoa thấy Bạch Trân Trân không muốn nói chuyện nữa, anh cũng không nói gì thêm, an tĩnh theo Bạch Trân Trân lên lầu hai.
Bạch Trân Trân cảm thấy trên dưới người Ông Tấn Hoa này ít nhất có hơn tám trăm tâm nhãn, từ lúc gặp mặt, mỗi một câu nói ra đều có ý ngầm, nhưng lại khiến người ta không tóm ra được lỗi của anh.
Không hợp ý không có gì để nói.
Bạch Trân Trân không thèm nhìn Ông Tấn Hoa, nương theo bậc thang đi vào trong nhà tang lễ: "Anh sai rồi, kẻ gây án lần này vẫn là người sống, nếu không phải người sống, trưởng khoa Ông anh tới cũng vô dụng."
Bạch Trân Trân có thể đáp lại, nhưng lại cảm thấy quá mệt, dứt khoát không tiếp tục phân bua với anh nữa, trực tiếp dẫn người tới phòng chỉnh lý di dung ở lầu hai.
Ông Tấn Hoa cười: "Nếu là như vậy, tôi cũng sẽ không tới đây rồi, cô nói đúng không, cô Bạch?"
Sau khi vào phòng chỉnh lý di dung, Bạch Trân Trân đưa Ông Tấn Hoa đi xem thi thể của Tiêu Mỹ Kỳ.
"Trưởng khoa Ông, vừa nấy khi nói với trưởng quan Tống, bởi vì trong điện thoại không tiện nói, cho nên rất nhiều chuyện cũng chưa nói rõ."
Bạch Trân Trân nói ra cái chết của Tiêu Mỹ Kỳ cùng với chuyện có người dùng thân thể cô ta nuôi trùng quỷ.
"Cho nên, Tiêu Mỹ Kỳ là chết do mưu sát, có người dùng tà thuật hại chết cô ấy, lại ngụy trang tất cả thành tai nạn, kẻ đứng sau đó không nên tiêu dao ngoài vòng pháp luật."
Trên thực tế, nếu không phải bởi vì dục quỷ đột nhiên xuất hiện cùng với Trần Tiểu Sinh đã phát giác không đúng thông báo với cô, vụ án mưu sát lợi dụng tà thuật giết người này thật sự có khả năng bị che đậy.
Dù sao thì oán khí trên người trùng quỷ rất nhỏ, rất khó bị phát giác, mà sau khi oan hồn lệ quỷ ăn xong những con trùng quỷ này sẽ tự động tan đi, dục quỷ cũng sẽ biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận