Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 593:

Chương 593:Chương 593:
Bây giờ dường như Cầu Quốc Hoa ngày càng quá đáng, Trần Tiểu Sinh cảm thấy tiếp tục ở lại đây không có tiên đồ gì, nếu đã như vậy, chi bằng nhân lúc còn sớm rời đi, cũng đỡ dây dưa không rõ sau này.
Dù sao thực lực của Bạch Trân Trân bày ra đó, cho dù không làm Nhập Liệm Sư, làm đại sư cũng không phải không thể.
Nghĩ như vậy, Trần Tiểu Sinh lại nói: "Sư phụ, nếu không cô dứt khoát đừng làm Nhập Liệm Sư nữa, cô làm đại sư, tôi làm trợ thủ của cô, chúng ta như thế vẫn có thể kiếm tiền."
Thực ra Trần Tiểu Sinh không có chấp niệm gì với việc làm Nhập Liệm Sư, ngay từ đầu anh ta chỉ là muốn bái Bạch Trân Trân làm sư, sau đó theo Bạch Trân Trân học vài chiêu, sau đó tự lập.
Tuy từ trong miệng Bạch Trân Trân biết được mình không có thiên phú gì, làm đại sư về cơ bản không có hi vọng gì, nhưng Trần Tiểu Sinh vẫn không từ bỏ suy nghĩ này, không làm đại sư được, làm đàn em bên cạnh đại sư cũng được.
Nếu anh ta có thể theo Bạch Trân Trân bắt quỷ trừ yêu cả đời, vậy kiếp này của anh ta cũng không tính là sống uổng.
Rất hiển nhiên, Bạch Trân Trân nhìn ra Trần Tiểu Sinh đang nghĩ gì, cô cảm thấy Trần Tiểu Sinh thế này kỳ thực cũng rất tốt.
Người đã ba mươi sáu tuổi rồi, còn như đứa nhỏ mười sáu tuổi, có một trái tim cấp hai phản nghịch, không muốn sống cuộc sống an ổn, cả ngày chỉ muốn sống cuộc sống kích thích.
Anh ta có hơi uất ức, qua một lúc mới nói: "Vậy dáng vẻ trước đó của cô... '
Sau khi xuyên tới thế giới này, tuy Bạch Trân Trân không biết vì sao sở hữu năng lực bắt quỷ trừ ma, nhưng Bạch Trân Trân vẫn không đổi sơ tâm.
Hơn nữa, cô vẫn chưa điều tra rõ nguyên nhân cái chết của nguyên chủ, là địa điểm mấu chốt xảy ra sự việc, sao Bạch Trân Trân có thể rời đi vào lúc này?
"Lúc đi làm, ai không gặp phải mấy lãnh đạo đầu óc không tốt, tuy chú Cầu có nhiều tật xấu, nhưng chung quy chú ấy vẫn là người rất tốt, tôi sẽ không vì việc này mà từ chức."
Cô chỉ muốn làm Nhập Liệm Sư, còn nghề phụ đại sư này, lúc cô rảnh có thể làm, nhưng sẽ không coi nó là nghề chính của mình.
Trần Tiểu Sinh: "...
Nhưng Bạch Trân Trân cảm thấy mình đã rơi vào tâm thái của người già, cô thích nghề Nhập Liệm Sư này, trước khi xuyên việt là bởi vì người nhà, cô không thể không từ bỏ nghề mình yêu thích nhất, đó cũng trở thành khúc mắc và nuối tiếc của cô.
"Tôi cũng đâu đồng ý."
Trân Tiểu Sinh oán thầm vài câu, thấy Bạch Trân Trân vẫn giữ dáng vẻ lười nhác không có tinh thần, anh ta không nhịn được, lần nữa nói: "Sư phụ, nếu cô quyết định ở lại, vậy không phải chú Cầu sẽ ngày càng quá đáng sao? Cô cứ mặc cho chú ấy cưỡi lên đầu cô sao?"
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh đang phẫn nộ bất bình, ngược lại không hiểu vì sao anh ta lại tức giận như vậy.
Rõ ràng trước đó còn bốc phốt Cầu Quốc Hoa rất ghê gớm, kết quả mình đưa ra ý kiến giải quyết, Bạch Trân Trân lại không chịu cái nào, thậm chí vẫn quyết định ở lại nhà tang lễ Thiên Thịnh. Bạch Trân Trân thưởng thức sắc mặt thay đổi như bàn chỉnh màu của Trần Tiểu Sinh, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Trân Tiểu Sinh: "..."
Anh ta nhất thời không biết nói gì mới được.
Cầu Quốc Hoa đưa ra yêu cầu của ông ấy, Bạch Trân Trân không đồng ý, Cầu Quốc Hoa có thể thế nào?
Từ Phong và Ông Tấn Hoa ngồi phía trước nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, họ đều im lặng, nhưng vẫn ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Từ Phong và Ông Tấn Hoa dẫn Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh đến lưng chừng núi, Bạch Trân Trân nhớ nơi đó là nơi người nhà họ Vương nuôi heo.
Nhưng điều này cũng bình thường, người đều có bản năng hướng lợi tránh hại, chỗ xưởng đóng giày nhà họ Vương có vấn đề, hầu như mọi người đều sẽ cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, dĩ nhiên sẽ không tới đây.
Nơi này vốn hẻo lánh, sau khi giăng dây cảnh báo, cũng không có ai tới hóng náo nhiệt, gia đình trong thôn làng xung quanh xưởng đóng giày nhà họ Vương giống như sống trong hai thế giới khác nhau.
Rõ ràng hôm qua vừa tới nơi này, nhưng hôm nay tới lần nữa, cảm thấy môi trường ở đây có hơi khác.
Ít qua lại với người trong thôn, khả năng bại lộ hạ thấp rất nhiều, cộng thêm tà vật cố ý giảm cảm giác tồn tại của nơi này, ngoài con mồi bị nhắm tới, người để ý nơi này vô cùng ít ỏi.
Xe dùng tốc độ nhanh nhất tới xưởng đóng giày nhà họ Vương, Bạch Trân Trân theo Ông Tấn Hoa bọn họ xuống xe.
Nói là nơi nuôi heo, thực ra cũng là nơi người nhà họ Vương xử lý thi thể, tà vật ăn nội tạng và linh hồn người, heo ăn máu thịt và xương cốt của người, còn da người, cũng được lóc ra tiến hành xử lý ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận