Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 259:

Chương 259:Chương 259:
Vương Chiêu: ”...
Anh ta không ngờ rằng Bạch Trân Trân sẽ bắt bẻ từng chữ vào chuyện nhỏ thế này, Vương Chiêu nhìn khuôn mặt diễm lệ của Bạch Trân Trân, không hiểu sao thấy hơi ấm ức. Có điều sự việc đã đến bước này, bất kể nói thế nào, người ta đã chịu thiệt, có nói xin lỗi hay không, thật ra hậu quả cũng là một.
Vương Chiêu thở hắt một hơi, ngoan ngoãn đổi từ khác, nói: "Cô Bạch, xin lỗi, vừa rồi là tôi mạo phạm cô, xin cô tha thứ cho tôi."
Không quan tâm anh ta có thật lòng hay không, chí ít có nói xin lỗi là được, Bạch Trân Trân nhìn anh ta một cái, không nói tha thứ, chỉ quay người tiếp tục đi về phía dưới núi.
Dáng vẻ này của cô khiến cho Vương Chiêu không hiểu sao cảm thấy ấm ức, lúc này Kỳ Lỗi đi tới từ sau lưng, nhẹ giọng nói: "Vương Chiêu, tôi đã sớm đã nói với anh rồi, điệu bộ đó của anh không phải áp dụng với người nào cũng đều có tác dụng, hiện tại chẳng phải đã đá trúng đá cứng rồi sao?"
Vương Chiêu: "....
Bây giờ anh ta tới bỏ đá xuống giếng?
Kỳ Lỗi giống như không nhìn thấy sắc mặt của Vương Chiêu, tiếp tục nói: 'Cô Bạch này không phải loại người mà anh đang tưởng, thái độ của anh dành cho cô ấy nên sửa lại."
Đỗ Văn Khiết theo ở phía sau không nhanh không chậm, rõ ràng là đường núi dốc đứng nhưng nhìn dáng điệu này của cô ta trông như đang tản bộ trong công viên.
Thứ nhất, dung mạo của cô xinh đẹp, coi như việc cô làm là nhập liệm sư nhưng chỉ với gương mặt kiêu diễm vô song đó của cô, người theo đuổi cô có thể từ Hương Giang xếp hàng tới nước Mỹ.
"Có thể vẽ bùa chú trên đồng hồ, anh cảm thấy cô ấy có thể là người bình thường?"
Có thể được sở cảnh sát mời làm cố vấn đặc biệt, ai không có chút tài năng chứ? Bạch Trân Trân mời bọn họ đến giúp đỡ, có thể là vì đáng tin cậy, cũng có thể là cảm thấy một mình cô không giải quyết được chuyện này, điều đó không đại biểu cô là người bình thường.
Thứ hai, người phụ nữ này không phải người bình thường, sợ là Vương Chiêu đã quên, lúc Ông Tấn Hoa mời bọn họ hỗ trợ cũng đã có nói, Bạch Trân Trân đã làm cố vấn đặc biệt của sở cảnh sát.
Sau khi nói xong lời này, Kỳ Lỗi lướt qua Vương Chiêu, đi theo sau lưng Bạch Trân Trân. Còn Vương Chiêu cúi thấp đầu đứng ở đó, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân, anh ta không nói gì, tăng tốc đuổi theo.
Tướng mạo phong lưu phóng khoáng, có những khi quả thật dùng rất tốt trong đám phụ nữ, huống chi anh ta còn có danh hiệu đại sư Huyền Môn, nhưng mấu chốt của vấn đề là Bạch Trân Trân cũng không phải cô gái bình thường.
Khí hậu trong núi hay thay đổi, loại thay đổi này nhìn như rất bình thường, nhưng không hiểu sao Bạch Trân Trân cảm thấy ngột ngạt, giống như là có một đôi bàn tay vô hình đang điều khiển moi thứ, thúc giục cô đi vào trong cái bẫy đã được bố trí ổn thỏa. Có điều dù vậy, bước chân của Bạch Trân Trân vẫn rất trâm ổn, tốc độ không giảm trái lại tăng.
Hiện tại mặc dù đã là giữa tháng năm, nhưng không khí nhiệt độ trên núi thấp hơn bên ngoài mấy độ, sắc trời âm u càng ngày càng tối đen, gió cũng càng lúc càng lớn.
Vừa rồi lúc ở trên núi còn có thể thấy rõ ràng thôn Trần Gia ở vùng trũng núi, nhưng lúc này sương trắng không biết tên bay lên từ trong núi rừng, nhanh chóng lan tràn bốn phía, rất nhanh thôn Trân Gia đã bị sương mù màu trắng nhắm nuốt, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng.
Hách Cầm Vận bị bỏ loại phía sau cũng nhàn nhã, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cuộc tranh chấp vừa rồi giữa Vương Chiêu và Bạch Trân Trân.
Con mắt của cô híp híp, vô thức quay đầu nhìn sang.
Đôi mắt Kỳ Lỗi híp lại, móc ra một cuộn dây đỏ từ trong túi, tiếp đó anh ta bắn dây đỏ trong tay ra ngoài, dây đỏ mềm mại giống như có ý thức, nhanh chóng bắn ra, quấn quanh trên cổ tay Bạch Trân Trân một cách chuẩn xác.
Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy cổ tay của mình hơi run run, sau đó đã có thêm một thứ, cô cúi đầu xem xét, phát hiện trên cổ tay của mình quấn một sợi dây đỏ.
Kỳ Lỗi ở sau lưng cô thậm chí đã hơi theo không kịp tốc độ của Bạch Trân Trân, một trận gió núi thổi qua, sương mù màu trắng trào ra, bóng đáng của Bạch Trân Trân bị sương trắng che khuất hơn phân nửa, trở nên như ẩn như hiện.
Sương mù trong núi cuồn cuộn tuôn ra, mấy bóng dáng sau lưng đã bị sương mù nuốt trọn, Bạch Trân Trân hoàn toàn thấy không rõ dáng vẻ của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng màu đen lờ mờ.
Dây đỏ thắt trên cổ tay của cô, đầu bên kia chui vào trong sương mù trắng, Bạch Trân Trân giật giật cổ tay, đối diện lập tức vang lên một giọng nam hơi xa lạ.
"Mọi người cũng cẩn thận một chút."
Giọng nói này không phải là Vương Chiêu, Bạch Trân Trân ngẫm lại, giọng nói này có lẽ là thuộc về người đàn ông cắt đầu đinh, cô nhớ anh ta tên là Kỳ Lỗi.
"Cô Bạch, đừng sợ, sợi tơ đỏ này là của tôi, có thể cam đoan chúng ta sẽ không lạc mất nhau trong sương mù."
Bạch Trân Trân nói cám ơn, sau đó lại dặn dò một tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía xuống núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận