Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1136:

Chương 1136:Chương 1136:
Đường Bảo nhào tới, nhưng cậu bé không dám chạm vào Bạch Trân Trân, bèn bay tới bay lui vòng quanh cô, dùng giọng điệu vội vàng nói: “Chị, chị hãy tin em, chị tin em có được hay không?”
"Chị, đây đều là em bằng lòng, chị đã đã cứu em, lại cho em một cái mạng, chị còn giúp em hiểu ở thế giới này không phải là ai ai cũng không thèm quan tâm em, vẫn còn người quan tâm em..."
"Vì chị, dù là hôn phi phách tán em cũng sẵn lòng. Chị, chị hãy tin em, em thật lòng đó..."
Thấy Đường Bảo sốt ruột đến độ sắp khóc, thân thể người giấy nho nhỏ bởi vì cảm xúc cậu bé thay đổi mà cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, nâng Đường Bảo ở trong lòng bàn tay, nhìn Đường Bảo trên dưới cả người đều tràn ngập bất an, cực lực muốn làm gì đó. Bạch Trân Trân nghiêm túc nói: 'Đường Bảo, em không cần lấy lòng chị, thật, chị cứu em là bởi vì chị muốn cứu em, chị cứu được em, cũng đã được đền đáp, em không cần làm vậy."
"Lúc đầu khi chị cứu em, cũng không phải vì mục đích khiến em trả giá tất cả vì chị, chị chỉ muốn em được sống tốt.
Bạch Trân Trân nói rất nhiều với Đường Bảo, cô nói mình lúc trước khi cứu Đường Bảo cũng đã cân nhắc qua, cô xác định mình sẽ không chết cho nên mới cứu cậu bé.
"Về sau chị phải cung phụng em, em là linh đồng được Âm thần công nhận, chị giúp em chữa trị linh hồn. Đồng thời, cũng có thể mang đến cho chị may mắn, đây là đôi bên cùng có lợi."
Nếu xem Đường Bảo như linh đồng mà cung phụng, thân thể người giấy nhỏ nhất định sẽ không chịu nổi, linh đồng được cung phụng sẽ dùng tượng bùn tốt nhất, cái này cần người cung phụng dùng bùn đất tạo nên tượng đất.
"Nếu là ngày nào đó em vì chị mà hồn phi phách tán, có lẽ chị sẽ hối hận ban đầu đã cứu em ở không gian quỷ quái."
Sau khi Bạch Trân Trân nói xong những lời này, đầu Đường Bảo cúi xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Trân Trân biết thật ra Đường Bảo là một đứa bé rất thông minh cũng rất trưởng thành sớm, những đạo lý cô nói Đường Bảo nhất định sẽ hiểu.
"Thế này sẽ khiến chị gánh lấy nhân quả, bởi vì nếu như lúc trước chị không cứu được em thì sẽ không có những chuyện sau này, em cũng sẽ không bởi vì chị mà chết, hiểu chưa?"
Bạch Trân Trân biết rằng nếu muốn tiêu hóa những lời mình nói thì cần thời gian, bởi vậy cô cũng không nói gì, chỉ đặt cậu bé lên điện thờ, sau đó xắn tay áo bắt đầu giúp Đường Bảo tạo thân thể.
"Em thật sự không cần có áp lực tâm lý quá lớn gì, cũng không cần mỗi giây mỗi phút đều nghĩ là nợ chị một cái mạng, nếu chị cần em hỗ trợ, chị nhất định sẽ nhờ em, nếu chị không cần, em lại đánh đổi mạng sống cho chị, cả đời chị đều sẽ thấy lương tâm bất an."
Đường Bảo ngoan ngoãn rời khỏi thân thể của người giấy nhỏ, bay về phía tượng đất do Bạch Trân Trân nặn ra.
Đương nhiên Bạch Trân Trân sẽ không có thần thông tới mức đó. Lúc cô trở về đã lấy một chút bùn đất bên trong đáy bồn hoa, cộng thêm hai giọt máu đầu tim của mình, rất nhanh tượng đất đã được nặn hoàn thành. Tiếp sau đó cô chuyền vào một chút linh khí vào trong tượng đất, thi pháp niệm chú, sau khi linh khí đã bám vào, Bạch Trân Trân bèn nâng Đường Bảo ra khỏi bàn thờ.
Bạch Trân Trân chỉ chỉ tượng đất nho nhỏ, nói: "Đường Bảo, bây giờ em hãy nhập vào tượng đất đó đi, nó có thể giúp em sinh ra hồn phách mới, đợi đến khi hồn phách em đầy đủ thì có thể chuyển thế đầu thai."
Thí dụ như Na Tra trong Phong Thần Bảng, thời xưa khi cậu bé cắt thịt trả cha, gọt xương trả mẹ, ba hồn bảy vía đã phiêu tán không ít, sau đó đã dùng cách nặn tượng đất, khiến linh hồn của cậu bé có thể lại ngưng tụ một lần nữa vào tượng đất, đến lúc đó cậu bé có thể mượn tượng đất hồi sinh.
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, trước đó cô chưa từng cung phụng linh đồng, chỉ đọc qua ở trong sách mà thôi, trình tự cụ thể cô biết, nhưng trên sách đã có viết, cung phụng linh đồng không dễ dàng thế, tỉ lệ thất bại rất cao, chỉ khi tượng đất hoàn toàn biến thành dáng vẻ của linh đồng mới xem như thành công. Và bởi vì tượng đất cần máu đầu tim của người cung phụng nên tiêu hao lớn, lợi ích đạt được lại không nhiều, cho nên dần dần không ai sẵn lòng cung phụng linh đồng nữa.
Theo Đường Bảo nhập vào thân thể tượng đất, tượng đất vốn dĩ không có mặt mũi cũng dần dần trở thành dáng vẻ của Đường Bảo, chưa đến một lát, tượng đất đã biến thành một Đường Bảo nhỏ.
Như vậy là xong rồi.
Bên trong tượng đất có máu đầu tim của Bạch Trân Trân, Đường Bảo cảm thấy hết sức quen thuộc, vốn dĩ cậu bé còn có chút do dự, nhưng khi cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc, tất cả do dự đã biến mất không còn lại gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận