Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1102:

Chương 1102:Chương 1102:
Cách làm như vậy đã chọc giận con ma kia, sau khi nó phát hiện không có cách nào đối phó với những huyền thuật sư kia mới thò tay vê phía những đứa trẻ vô tội kia.
Từng sinh mạng non nớt kia cứ như vậy chết trong tay con ma kia, những huyền thuật sư rõ ràng đã thấy được thi thể của đám trẻ nhưng bọn họ vẫn không muốn tách ra như trước.
Chỉ bởi vì những huyền thuật sư trẻ tuổi mà gặp phải tà ma đang phát điên rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, bọn họ không thèm chú ý tới sự tàn sát của tà ma, khăng khăng hành động chung với nhau.
Lực công kích của con tà ma kia không hề mạnh, coi như ở trong tình trạng nổi điên muốn giết chết những huyền thuật sư thì cũng phải mất một vài thời gian, thừa lúc này, những huyền thuật sư kia hoàn toàn có thể chạy tới cùng xử lý con tà ma kia.
Nhưng vì muốn an ổn nên không ai nói những chuyện này, cuối cùng bọn họ chỉ cứu hai mươi tám đứa trẻ kia, tất cả những đứa trẻ còn lại đều đã chết trong tay tà ma.
Bạch Trân Trân thấy trưởng lão trong hiệp hội huyền môn vì giấu diếm chân tướng mà cố ý không mang thi thể của những đứa trẻ kia ra ngoài.
"Nếu mang thi thể của bọn nhỏ ra ngoài, những thôn dân kia thấy thi thể của con cái mình tàn tạ không chịu nổi thì nhất định sẽ bị kích thích."
"Con người sau khi chết linh hồn đã không còn ở đây, thi thể cùng lắm chỉ là những vật vô dụng mà thôi, không bằng để chúng biến mất cùng những quỷ vực này."
Phải biết máu thịt xương cốt của con người với tà ma mà nói là vật đại bổ, mà đối với người dân, tâm quan trọng của thi thể không cần nói cũng biết.
Bạch Trân Trân chỉ có thể nghĩ tới thành ngữ này, trừ cái này ra cô căn bản không biết nên dùng ngôn ngữ như thế nào để hình dung đám súc sinh này.
Sống chết chưa tới trước mắt, không phải đối diện với nguy cơ sinh tử, căn bản cũng không đưa ra hai lựa chọn bắt phải chọn một, chỉ vì không muốn để những huyền thuật sư trẻ tuổi kia dấn thân vào trong nguy hiểm, bọn họ có thể trơ mắt nhìn những đứa trẻ kia chết đi.
Thậm chí Bạch Trân Trân còn cảm thấy dùng từ súc sinh để hình dung những huyền thuật sư này cũng đang nhục mạ cái từ súc sinh.
Đúng vậy, không sai, súc sinh.
Cũng chỉ vì sợ mang thi thể trẻ con ra ngoài sẽ kích thích nhà trường, họ liên mặc cho thi thể của bọn nhỏ theo quỷ vực rơi vào âm dương giới...
Hủy thi diệt tích.
Bạch Trân Trân đi xuyên qua hành lang đi tới bên trong thao trường, thấy sáu mươi hai đường cong màu đỏ treo Kỳ Lỗi ở giữa không trung.
Những phụ huynh kia mất đi con mình, ngay cả thi thể của con cũng không giữ lại được, sao bọn họ có thể không tức giận?
Sự tức giận cuồn cuộn trong lòng Bạch Trân Trân, mắt cô cũng theo đó đỏ lên, cô thấy bên trên xuất hiện đường cong màu đỏ, sau đó cô đi theo dây đỏ.
Lùi mười ngàn bước mà nói, không phải bọn họ giết đám trẻ thì bọn họ cũng nên mang thi thể bọn nhỏ về chứ không phải để mặc cho bọn họ bị quỷ vực chiếm đoạt. Nhưng những đứa trẻ kia cũng không hề lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Bạch Trân Trân giống như đang chờ cô nói chuyện.
Sau khi thấy Bạch Trân Trân tới, những người đó đồng loạt chuyển mắt sang nhìn lên người Bạch Trân Trân.
Kỳ Lỗi nhắm mắt bị treo giữa không trung, cũng không biết là sống hay đã chết, Bạch Trân Trân bây giờ cũng không muốn để ý tới anh ta, cô nhìn về phía linh hôn của đám trẻ kia, chờ bọn chúng mở miệng.
Sau khi Bạch Trân Trân tới nơi này, sáu mươi hai thi thể tàn tạ không chịu nổi xuất hiện trước mặt Bạch Trân Trân, tuổi tác của chúng có lớn có nhỏ, trên mặt bọn chúng mang vẻ hờ hững không thuộc về tuổi này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, bầu không khí giữa bọn họ cũng biến đổi, trở nên càng ngày càng vi diệu hơn.
"Thi thể của chúng tôi đã bị quỷ vực nuốt, sau khi mất đi thi thể, linh hồn của chúng tôi cũng không chống đỡ được bao lâu."
"Cô sẽ ngăn cản chúng tôi sao?"
Cậu bé kia mở miệng, giọng nói trầm trâm không nghe ra được chút tình cảm nào cả.
"Chúng tôi muốn giết hắn."
Cậu bé nói bọn họ vốn dĩ không cần chết, đều là do những huyền thuật sư này làm, không nói đến chuyện hại chết bọn họ, ngay cả thi thể của bọn họ cũng không chịu mang về.
Một hồi lâu sau vẫn là đứa trẻ cầm đầu lên tiếng, trông cậu bé cùng lắm mới mười một mười hai tuổi, linh hồn của cậu bé không hoàn toàn lành lặn, dáng vẻ nhìn có chút đáng sợ,
Sự căm hận của bọn họ quá sâu sắc căn bản không cách nào tiêu trừ được, khoảnh khắc thấy Kỳ Lỗi không thẳng tay giết anh ta đã là thiện lương.
Dù sáu mươi hai mạng người chưa trực tiếp chết trong tay Kỳ Lỗi nhưng anh ta đã khoanh tay đứng nhìn, để mặc cho bọn họ bị tà ma giết chết, cũng không thể nói anh ta hoàn toàn vô tội.
Dựa vào cái gì mà bọn họ chết còn anh ta lại sống khỏe mạnh? Bọn họ cũng phải khiến anh ta nếm thử khổ nạn mà bọn họ từng chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận