Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 331:

Chương 331:Chương 331:
Bạch Trân Trân thật sự mệt mỏi, cả ngày hôm nay lu bu quá nhiêu chuyện, về sau lại cố gắng vẽ nhiều bùa chú tới vậy, đối với tinh thần và thể lực của cô thì đều là những việc gây tiêu hao rất nhiều.
Đi ngủ là biện pháp bổ sung tinh thần tốt nhất, giấc ngủ này Bạch Trân Trân ngủ một mạch tới "sông ngừng chảy, trái đất ngừng quay", chờ đến khi tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối rồi.
Trong phòng không có bật đèn, có điều trước đó lúc cô ngủ không có che màn, ánh đèn nê ông phía ngoài chiếu vào, trong phòng không có vẻ lờ mờ.
Bạch Trân Trân ngáp một cái, lười biếng ngồi dậy từ trên giường.
Lúc đi ra khỏi phòng, Bạch Trân Trân lập tức thấy hai người Trần Tiểu Sinh và Từ Phong Ông Tấn Hoa đang ngồi ở bàn ăn, bọn họ đang nói nhỏ gì đó, nhưng bởi vì tiếng nói quá nhỏ nên Bạch Trân Trân nghe không được bọn họ đang nói cái gì.
Bạch Trân Trân: "...'
Cô lặng lẽ đi tới, lúc bọn họ trò chuyện khí thế ngất trời, thình lình mở miệng hỏi một câu: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Ba người kia giật nảy mình, đồng thời quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, vẻ mặt như bị giật nảy mình.
Bạch Trân Trân vuốt vuốt bụng đang sôi ùng ục, không có sĩ diện mà phủ nhận.
Cô đáng sợ như thế à? Có cần dùng ánh mắt như đang nhìn quái thú nhìn cô không?
Cuối cùng ánh mắt của cô đặt vào Ông Tấn Hoa. Chỉ có ánh mắt người này tương đối chính trực, cô nhìn anh tốt hơn.
Ánh mắt của cô lượn quanh ba người kia, thấy bọn họ đều tránh né ánh mắt của mình, Bạch Trân Trân càng cảm thấy khó giải thích được.
Bạch Trân Trân liếc mắt, lấy một bình thức uống từ trong tủ lạnh ra, ngồi trên ghế uống từng ngụm.
Ông Tấn Hoa cười với Bạch Trân Trân, ấm giọng mở miệng hỏi: "Cô Bạch, cô có đói bụng không?"
Bạch Trân Trân: “...
Cô không kén, chỉ cần không phải thức ăn đi ngược với khẩu vị của loài người thì cô đều sẽ tuân theo ý nghĩ không lãng phí đồ ăn ăn hết.
Ông Tấn Hoa gật đầu: "Nếu cô Bạch không chê."
Bạch Trân Trân mỉm cười: "Chỉ cần không cần là tôi nấu cơm, ai nấu cơm tôi cũng sẽ không chê."
"Đói bụng, trưởng khoa Ông, anh chuẩn bị nấu cơm à?"
Nói xong, anh ta dùng độ linh hoạt hoàn toàn không phù hợp với hình thể mập mạp của bản thân đứng dậy, hí ha hí hửng chạy vào phòng bếp hỗ trợ.
Ông Tấn Hoa nói, cực kì tự nhiên đứng dậy đến phòng bếp nấu cơm.
Trần Tiểu Sinh lập tức nói: "Tôi đi hỗ trợ."
"Vậy tôi đi làm."
Kết quả là, trên bàn ăn chỉ còn hai người Bạch Trân Trân và Từ Phong. Sao Bạch Trân Trân hoàn toàn không ra bài giống như lẽ thường?
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng trả lời mấy câu hỏi của Bạch Trân Trân, nhưng mà Bạch Trân Trân chỉ yên lặng uống đồ uống trong bình, không hề có ý muốn hỏi gì anh.
Có điều dù sao Từ Phong cũng là giám sát thân kinh bách chiến, rất nhanh đã điều chỉnh xong trạng thái, mỉm cười nhìn về phía Bạch Trân Trân.
Anh chỉ là chạy chậm quá, nếu không sẽ không trở thành kẻ bị ném lại ở chỗ này.
Từ Phong: ”...'
Từ Phong: ”...'
Trên thực tế Bạch Trân Trân đúng thật là không có ý định hỏi, ai mà không có bí mật chứ, ba người đàn ông tụ tập nói chuyện phiếm, cô phải nhiều chuyện tới mức nào mới muốn biết bọn họ nói cái gì?
Kết quả là, mãi đến khi Ông Tấn Hoa và Trần Tiểu Sinh đã làm xong đồ ăn bưng lên rồi, nhưng Bạch Trân Trân vẫn không mở miệng hỏi.
Lúc ăn cơm, Bạch Trân Trân bảo Trần Tiểu Sinh dùng tô lớn bới thêm một tô cơm sạch sẽ để ở một bên. Trần Tiểu Sinh không hỏi quá nhiều, đặt tô cơm đã bới xong sang một bên.
Nguyên liệu nấu ăn trong nhà rất nhiều, Ông Tấn Hoa làm cơm cà ri xào bò, hương vị rất thơm ngon, Bạch Trân Trân giống như hạm đội đang càn quét, phi tốc ăn sạch sẽ cơm trong đĩa.
"Trưởng khoa Ông, giám sát Từ, tối hôm nay tôi còn có chuyện phải làm, nếu như các anh có chuyện gì thì thứ cho tôi không thể hỗ trợ."
Lúc bọn họ tới là hơn một giờ, hiện tại đã là tám giờ tối, bọn họ còn ở đây, Bạch Trân Trân hoài nghi có lý do, bọn họ muốn nhờ vả gì cô. Có điều Bạch Trân Trân cảm giác hơi lực bất tòng tâm, sự việc xảy ra liên tiếp hình như đã khiến sức khỏe của cô đến cực hạn, Bạch Trân Trân biết, bây giờ mình tuyệt đối không thể lại ôm đồm nhiều việc. Cho nên cô nói rõ từ trước, để hai người bọn họ đừng nên ôm hi vọng quá lớn.
"Có chuyện gì ngày mai sáng đến, hôm nay tôi thật sự không được."
Từ Phong mấp máy môi, hình như muốn nói gì, có điều lại bị Ông Tấn Hoa cản lại: "Cô Bạch, vậy ngày mai chúng tôi lại đến đón cô."
Từ Phong thấy Ông Tấn Hoa đã nói như vậy, anh còn có thể nói cái gì? Thế là cũng gật đầu theo, nói: "Thế cô Bạch, chúng tôi hi vọng cô có thể để trống lịch ngày mai..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận