Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 142:

Chương 142:Chương 142:
Trần Tiểu Sinh không muốn trở, anh ta tội nghiệp nhìn về phía Bạch Trân Trân, hi vọng sư phụ có thể cứu anh ta một tai họa.
Bạch Trân Trân: "Tôi đi nghe điện thoại...
Tiếng chuông điện thoại di động cứu vớt Bạch Trân Trân khỏi tình huống lúng túng, kỳ kỳ quái quái này.
Cô có chút ngượng ngùng cười cười với hai anh em nhà họ Trần, ra ngoài nhận điện thoại.
"Tiểu sinh, chắc không phải em bị người ta lừa chứ? Cô ta còn trẻ như vậy, sao có thể là sư phụ em?"
Chân trước Bạch Trân Trân vừa rời đi, Trân Tiểu Đông đã cau mày mở miệng hỏi một câu.
Tuổi trẻ còn chưa tính, ông ta biết ngành này phải nhìn vào thiên phú, nhưng qua cách ăn mặc của cô ây nhìn như là một cô nàng thời thượng, cô thế này, đi làm người mẫu cũng được, đại sư? Nói đùa à?
Đứa em trai của mình từ trước đến nay không thông minh, Trần Tiểu Đông rất hoài nghi có phải anh ta bị người ta lừa gạt hay không.
Trân Tiểu Đông muốn ngăn em trai của mình, nhưng Trần Tiểu Sinh lại trừng với ông ta một cái, sắc mặt khó coi nói: "Anh, đừng làm trễ nải chính sự của bọn eml"
Anh trai của mình vừa tới đã hoài nghi sư phụ của anh ta, Trân Tiểu Sinh tức giận cực kỳ, lúc này đã phân tích với Trân Tiểu Đôn.
Trân Tiểu Sinh nghe vậy, lập tức đứng lên.
"Tiểu sinh, đưa tôi đến bệnh viện."
Anh ta vừa định nói hết công lao vĩ đại của Bạch Trân Trân ra, kết quả vừa mới ra ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân vội vàng trở về của Bạch Trân Trân.
"Sư phụ, chúng ta đi."
Nhưng mà sau khi nghe lời Trân Tiểu Đông nói, Trần Tiểu Sinh tức điên lên: "Anh cả, anh có thể sỉ nhục em nhưng anh không thể sỉ nhục sư phụ em, năng lực sư phụ em em tận mắt thấy, anh chưa từng gặp cảnh cô ấy nâng tấm cửa đại sát tứ phương! Ngay cả người sở cảnh sát cũng mời sư phụ em đến hỗ trợ, sao cô ấy có thể là lừa đảo?"
Kết quả chờ đến khi ông ta kịp phản ứng muốn rời đi thì nhân viên phục vụ đã cầm tờ hóa đơn đến.
Trần Tiểu Đông: "..."
Nhìn Trân Tiểu Sinh chạy đi không chút lưu tình nào, Trần Tiểu Đông hoài nghi anh em bọn họ không phải một tháng không gặp, mà là nhiều năm không gặp, người anh em cùng sống nương tựa lẫn nhau với ông ta làm sao lại biến thành dáng vẻ như hiện tại này? Anh ta uống lộn thuốc hay sao?
Sau khi bỏ lại câu nói nà, anh ta vội vàng rời đi cùng Bạch Trân Trân.
Cùng lúc đó, Trân Tiểu Sinh đang lái xe đến bệnh viện đuổi mừng vui ngâm nga bài hát.
Trân Tiểu Đông: '..."
Lá gan của thằng em trai ông ta thật là càng lúc càng lớn, đắc ý hếch mũi thẳng lên trời, ngay cả người làm anh trai như anh ta cũng dám gài bẫy.
Trần Tiểu Sinh chưa tính tiền.
"Quan hệ của anh và anh của anh không tốt?" "Anh trai của anh trông không có vấn đề gì."
Bạch Trân Trân: “...
Nhưng bởi vì sau chuyện nhang đèn, hai anh em đã có chia rẽ, chỉ mới một tháng không gặp, Trần Tiểu Sinh luôn cảm giác anh trai mình có chỗ nào trở nên khác biệt, cả người có chút là lạ. Mặc dù nhìn dường như có vẻ không khác với quá khứ mấy, nhưng Trần Tiểu Sinh vẫn cảm thấy, ông ta đã trở nên khác xưa, nhất định phải nói, Trần Tiểu Sinh cảm thấy tình cảm giữa Trần Tiểu Đông và người em của ông ta đã biến chất.
Trân Tiểu Sinh lắc đầu: "Hai anh em chúng tôi từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau đến lớn lên, tình cảm rất tốt.
Không có anh chị em gái, chưa đến tuổi tác, không thể cung cấp trợ giúp.
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh một chút, gày bẫy một khoản tiền đã có thể mừng vui đến mức này?
Bạch Trân Trân sâu xa mở miệng nói.
Trần Tiểu Sinh thở dài một hơi: "Không phải trúng tà là được, chờ sau này có thời gian tôi trở về trò chuyện tử tế với anh ấy, xem xem có chuyện gì."
Hai sư đồ hàn huyên đơn giản vài câu, không nói gì nữ.
Rất nhanh xe đã lái đến cửa bệnh viện, sau khi đỗ xe xong, Bạch Trân Trân dẫn theo Trân Tiểu Sinh vào trong bệnh viện.
Buổi tối bệnh viện có thể nói là đông nghẹt ma quỷ, tâng tầng lớp lớp quỷ hồn đang lượn lờ trước mắt Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân không phải chưa từng đi bệnh viện, sao bệnh viện này nhiều quỷ như vậy? Hơn nữa còn đều có một vài thiếu cánh tay thiếu chân, quỷ hồn có dáng vẻ chết thê thảm?
Có điều cũng may những quỷ hồn kia không có mò đến trước mặt Bạch Trân Trân, cô và Trân Tiểu Sinh thuận lợi đi tới bên ngoài phòng bệnh 308.
Bạch Trân Trân gõ cửa một cái, cũng không lâu lắm, cửa phòng bệnh được mở ra.
"Cô Bạch, cô đã đến."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Vừa nhận được điện thoại là tôi đã đến, tình huống Từ Phong thế nào?"
Ông Tấn Hoa cau mày đáp: "Tình hình của cậu ấy không tốt lắm, nhưng bác sĩ nói là bởi vì nhiệt độ cao nên tạo thành co giật, sau khi châm cứu hạ sốt đã khá hơn một chút, nhưng cậu ấy nói mê sảng rất nhiều."
Đang nói, Ông Tấn Hoa dẫn Bạch Trân Trân vào phòng bệnh, Trần Tiểu Sinh cũng đi vào theo.
Bạch Trân Trân: ”...'
Dù là trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý quan sát, nhưng khi nhìn thấy tầng tầng lớp lớp quỷ chất đống trên người Từ Phong, Bạch Trân Trân vẫn hít vào một hơi.
Từ Phong thế này là thọc vào ổ quỷ hay sao? Số lượng quỷ này nhiều đến mức sắp có thể hình thành quỷ quái rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận