Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 46:

Chương 46:Chương 46:
Người phụ nữ gây yếu máu me khắp người, dự đoán là không có xe taxi nào chịu chở bọn họ, chờ xe cứu thương tới thì vê mặt thời gian là không kịp. Người nào không biết tài nguyên chữa bệnh của Hương Giang eo hẹp, gọi xe cứu thương, thời gian chạy tới hoàn toàn không kịp.
Ý thức của người phụ nữ gầy yếu đã trở nên mơ hồ, tay của cô ấy yếu ớt nắm áo của Bạch Trân Trân, giọng nói thêu thào, gần như không thể nghe thấy.
"Cứu mạng... Mau cứu tôi...
Cô ấy vẫn chưa muốn chết.
Bạch Trân Trân cắn răng, sau khi hỏi rõ ràng phương hướng thì cô nhấc chân chuẩn bị chạy về hướng đó.
Mạng người quan trọng, cô tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Thưa cô, xe của tôi đã đậu ở bên kia, tôi đưa hai người qua đó."
Người phụ nữ chảy ra rất nhiều máu, làn da lộ ra bên ngoài của Bạch Trân Trân đều thấm vết máu cả mảng lớn, lúc này cô không quan tâm tới khách khí, đi theo người đàn ông bao chặt bởi màn sương đen, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ vốn dĩ đang chạy về phía trước.
Xe của người đó nhìn rất mới, có lẽ là vừa mua không lâu, nhưng người đàn ông lại không thèm để ý chút nào, người đó lưu loát mở cửa sau, kêu Bạch Trân Trân lên xe. Mạng người quan trọng, Bạch Trân Trân không do dự bế người phụ nữ gầy yếu ngồi lên, cửa sau bị đóng lại, người đàn ông ngồi lên ghế lái, bất chợt đạp chân ga, xe phóng đi nhanh như điện chớp.
Bạch Trân Trân cúi đầu quan sát tình hình của người phụ nữ, đôi mắt của cô ấy nhắm chặt, hô hấp trở nên càng ngày càng yếu ớt.
"Thưa anh, có thể nhanh hơn chút nữa hay không? Cô ấy sắp không chịu nổi."
Người kia nghe vậy, lập tức tăng tốc độ.
May mắn kỹ thuật lái xe của người đó coi như không tệ, sự hỗn loạn của đường lớn năm 90 tại Hương Giang không nghiêm trọng, lộ trình mười phút người đó mất chưa đến năm phút, vì tiết kiệm thời gian, đối phương lái thẳng xe vào đại sảnh. bệnh viện.
Bạch Trân Trân ôm người phụ nữ bước xuống từ trên xe, la lớn: "Bác sĩ, bác sĩ! Cứu mạng!"
Người phụ nữ được bác sĩ đưa đến phòng cấp cứu, Bạch Trân Trân đứng ở ngoài phòng cấp cứu, nhìn đèn đỏ phía trên sáng lên, đầu óc cô trống rỗng, không biết suy nghĩ cái gì. Dù là đã từng thấy vô số lần, cô vẫn không thể quen việc sinh ly tử biệt, nhất là nhìn một người vốn đang người sống sờ sờ, ở trước mặt mình mất đi sức sống dần dần, cô lại bất lực...
"Thưa cô, chân của cô bị thương rồi, tôi giúp cô băng bó nhé."
Ngay lúc Bạch Trân Trân đang ngây người, cô nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc, Bạch Trân Trân vô thức quay đầu nhìn sang.
Sau đó cô đã thấy một người đàn ông toàn thân bị sương mù màu đen bao quanh.
Bạch Trân Trân: "...'
Cô không thấy rõ mặt của đối phương lắm, nhưng từ giọng nói của người đó thì có thể nghe được, đối phương là một người đàn ông rất trẻ. "Cảm ơn, tôi tự làm được."
Bạch Trân Trân cúi đầu, mới phát hiện vừa rồi mình quan sát tình huống người phụ nữ kia nên đầu gối bị mài trây rồi.
Trước đó cô còn không cảm thấy đau đớn, lúc này sau khi chú ý tới vết thương, bỗng dưng cô đã thấy đau.
Có điều Bạch Trân Trân vẫn xin khước từ hảo ý của đối phương, nhận cồn rửa vết thương và băng gạc trong tay của người đó, cẩn thận xử lý vết thương.
"Xin chào, tôi tên Từ Phong, có tiện nói cho tôi biết tên của cô sao?”
Sau khi miệng vết thương được xử lý hoàn tất, Bạch Trân Trân đã nghe thấy đối phương tự giới thiệu.
Cô nhìn bàn tay đang quấn màn sương đen trước mặt, hơi sững sờ, lập tức nắm bàn tay đang đưa qua của người đó.
“Tôi tên Bạch Trân Trân."
Vào khoảnh khắc cô nắm bàn tay của đối phương, màn sương đen tán đi, Bạch Trân Trân đối diện với một đôi mắt đang hiện ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận