Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 68:

Chương 68:Chương 68:
Cứ dăm ba hôm Vương Kim Phượng sẽ đến quét dọn phòng ốc, dọn dẹp vệ sinh cho con trai mình, nhưng bà ta rất ít khi qua đêm ở đó, cùng lắm ở một hai ngày rồi vê.
Thực ra người trong thôn không hiểu cách làm này của Vương Kim Phượng lắm, dù sao thì làng chài nhỏ đâu thể so với thành phố?
Ở đây thường mất nước mất điện không nói, lúc có gió, nóc nhà bị thổi bay đã là chuyện bình thường.
Người trẻ có chút năng lực ở trong thôn đều đi cả, còn lại hoặc là người nhà nghèo không nỡ đi, hoặc là thực sự lưu luyến quê hương của mình.
Vương Kim Phượng cũng kỳ quái, rõ ràng đã có nhà to trong thành phố, con trai và con dâu tương lai cũng không chê bai bà ta, cố gắng mời bà ta tới sống, bà ta lại không chịu.
Nhưng danh tiếng của Vương Kim Phượng ở trong thôn không tốt lắm, bà ta đối nhân xử thế hà khắc lại thế lực, vô lý cũng phải quấy ba phần, trước đây lúc trẻ đắc tội hết người này người nọ trong thôn, sau này có tuổi rồi, bà ta trở nên ngày càng hà khắc, cho dù Vương Kim Phát có tiên đồ, trong thôn cũng không ai muốn tạo quan hệ tốt với bà ta.
Dù sao thì nói chuyện với bà ta, toàn gắn với con trai bà ta đã đành, lời trong ý ngoài đều là họ sáp lại muốn ké phúc của Vương Kim Phát.
Khi Vương Kim Phát chỉ là một cảnh sát trưởng nhỏ, bà ta đã như thế này, sau này Vương Kim Phát lên làm đốc sát, bà ta càng vểnh đuôi lên trời, thậm chí còn cố ý dùng loa trong thôn tuyên truyên con trai mình làm đốc sát cấp cao, nói anh ta thanh chính liêm minh, là cảnh sát tốt nhất, chắc chắn sẽ không làm chuyện vi pháp loạn kỷ gì.
Dù sao thì người sống trong thôn đều là hàng xóm mấy chục năm, hàng rào nhà ai cũng chỉ cao nửa người, chỉ có nhà Vương Kim Phát làm hàng rào cao như thế, người khác có thể vui sao?
Bà ta kiêu ngạo như vậy, trong mắt không dung chứa ai, mọi người dĩ nhiên cũng không muốn dính dáng tới bà ta, đương nhiên, cũng không phải không có ai nịnh bà ta.
Từ sau khi Vương Kim Phát làm cảnh sát trưởng, đặc biệt mời người tới xây cao hàng rào trong nhà, anh ta nói trong nhà chỉ có một mình mẹ già ở, như vậy là để an toàn, còn mong bà con hàng xóm đừng để trong lòng.
Hôm nay nửa đêm nửa hôm, đột nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, người trong thôn sao có thể không tò mò? Mọi người đều tập trung ở ngoài cổng nhà Vương Kim Phượng ló đầu nhìn vào trong.
Nhưng mặc kệ người ta thuận theo bà ta dỗ dành bà ta thế nào, không có được chút lợi lộc nào từ chỗ bà ta không nói, còn phải ngày ngày chịu sự soi mói của bà ta, lâu dần, cho dù là người không có cốt khí mấy, lại có ai sẽ qua lại với bà ta nữa?
Thế nhưng ngoài mặt mọi người không nói gì, trong lòng lại khó tránh khỏi ý kiến.
Nói tới nói lui, thực ra cũng chỉ có một ý, bà ta chỉ thiếu điều nói rõ bảo mọi người đừng có sáp lại.
Rõ ràng sống cùng một thôn, mọi người lại không hiểu quá nhiều về Vương Kim Phượng, chỉ biết bà ta một mình tới đây sống, ngoài đến chỗ Vương Kim Phát, chỉ có một mình ở nhà.
Người anh ta phòng dĩ nhiên là thôn dân của thôn Ngu Cốc rồi.
Chỉ là Vương Kim Phát làm cảnh sát, ngay cả địa vị của trưởng thôn cũng không bằng anh ta, càng đừng nói là thôn dân khác, mọi người cũng chỉ có thể nhịn tức im lặng, nhưng lại càng thêm xa cách với Vương Kim Phượng.
Thôn Ngu Cốc là một thôn hảo lánh, nhà nào cũng nghèo mạt, ngay cả trộm cũng lười tới nơi này, anh ta xây hàng rào này là đề phòng ai, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.
"Ở đây, mau tới đây."
Khi nhìn thấy có cảnh sát dắt chó nghiệp vụ tìm kiếm bên trong, các thôn dân vây xem nhốn nháo lên.
Trong sân đang thắp đèn lớn, chiếu rõ từng đường nét của cái sân nhà Vương Kim Phát, mọi người nhìn thấy chó nghiệp vụ màu đen uy phong lẫãm liệt dừng trong một góc, sủa gâu gâu mấy tiếng về phía đó.
Có lẽ là để phù hợp thân phận của Vương Kim Phát, căn nhà lầu này xây rất khí phái, lúc này ngoài cổng đang giăng dây cảnh giới, thông qua cửa lớn mở rộng ra, có thể nhìn thấy tình hình trong sân.
"Cẩn thận chút, đừng làm hỏng vật chứng."
Cho dù người nông thôn không có kiến thức mấy, sau khi nhìn thấy cảnh này, mọi người mơ hồ cũng ý thức được gì đó, họ kinh ngạc lẫn nghi hoặc nhìn, nhất thời quên cả ngôn ngữ.
Mấy cảnh sát tìm kiếm ở nơi chó nghiệp vụ sủa một lúc, cũng không biết đụng trúng thứ gì, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, họ nhìn thấy mặt đất nứt ra một cái lỗ, xuất hiện một con đường đi xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận