Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 306:

Chương 306:Chương 306:
Từ trước đến nay Đường Oánh không xem những dân chúng trong trấn này ra gì, trước đây bọn họ là con cờ của nàng ta, sau khi chết linh hôn cũng chạy không thoát lòng bàn tay của nàng ta, hiện tại cũng chỉ là một chút tàn hồn mà thôi, có thể gây nên sóng gió dữ dội cỡ nào?
Cho nên nàng ta không nhìn thấy, vốn dĩ những dân chúng trong trấn bị nàng ta thao túng nhìn về phía Bạch Trân Trân, thực hiện áp lực tâm lý cho Bạch Trân Trân giống như là con rối đang chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn vê phía Đường Oánh cao cao tại thượng.
Nàng ta mỹ lệ là vậy, thánh khiết là thế, hơn một ngàn năm trước, nàng ta xuất hiện vào lúc bọn họ lâm vào trong tuyệt cảnh, cứu vớt bọn họ đang trong cảnh dâu sồi lửa bỏng, ban cho bọn họ một cuộc sống mới. Mặc dù về sau nàng ta phản bội bọn họ, hại chết bọn họ, thế nhưng mặc dù bọn họ hận, trong lòng vẫn mãi nhung nhớ ân tình nàng ta đã từng cho. Thế nhưng ngay vừa rồi, nàng ta gần như là chính miệng thừa nhận trận ôn dịch kia là xuất phát từ phía nàng ta, tín ngưỡng dân chúng trong trấn kiên trì đã sụp đổ. Hóa ra nàng ta không phải sau này vô phương hết cách mới trở nên xâu xa, hóa ra tất cả đều là mưu kế của nàng ta.
Nàng ta hại chết bọn họ, tưởng là bảo vệ tàn hồn của bọn họ, để bọn họ có cơ hội đầu thai đã xem như chí nhân chí nghĩa sao?
"AIH"
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên từ trong miệng của bọn họ, tiếng kêu thảm thiết thê lương cực độ trong nháy mắt đã quét ngang toàn bộ không gian.
Ngay khoảnh khắc này, toàn bộ không gian đã biến thành màu đỏ chẳng lành.
Vẻ đờ đẫn trên mặt của dân chúng trong trấn rút đi, sự hận thù hẳn lên trên gương mặt của bọn họ. Hận thù sẽ không theo thời gian trôi qua mà bớt đi, dù qua hơn một ngàn năm, bọn họ vẫn hận nàng ta.
"Nếu như bọn họ thật sự chết, đó nhất định là ngươi hại, là ngươi hại chết bọn họ."
Lúc Đường Oánh đang dụ dỗ Bạch Trân Trân, những tàn hồn đó nhảy lên một cái, nhào về phía Đường Oánh.
Nhưng mà Đường Oánh giống như không nhìn thấy, tiếp tục hỏi: "Bạch Trân Trân, hiện tại tàn hồn của bọn họ đã bị hận thù nhuốm lên, chờ đến khi tất cả mọi người bị hận thù ăn mòn, coi như đã không còn đường lui."
Một tia sét đánh xuống từ giữa không trung, đánh trúng vào tàn hồn, tàn hồn thân thể tàn khuyết không đầy đủ của người đó trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.
Hình như Đường Oánh đã quen chuyện như vậy, giơ tay lên quơ quơ về phía những tàn hồn đó.
"Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn bọn họ đi chết sao?"
Dù có liều mạng hồn phi phách tán, bọn họ cũng phải báo thù cho bản thân.
Đôi mắt cô rất vô tội nhìn Đường Oánh, nói tiếp: "Nhân quả luân hồi, báo ứng xác đáng, người tạo thành cục diện bây giờ là ngươi, người phạm tội là ngươi, người cần chuộc tội cũng là ngươi, có liên quan gì đến ta chứ?”
Thế nhưng lúc ban đầu, người làm chuyện xấu không phải là bọn họ.
Bạch Trân Trân đợi đến khi Đường Oánh nói xong, mới đạm nhiên mở miệng nói: "Thế nhưng, ta không muốn làm trận nhãn, cũng không muốn bị vây hãm ở trong trận pháp này." Áp đặt đạo đức với người thiện lương, thường thường là pháp bảo tuyệt thắng, rõ ràng là người xấu hại người, nhưng cuối cùng người phải trả giá bất cứ giá nào để thu dọn tàn cuộc lại là người thiện lương. Nếu như bọn họ không bằng lòng, hung thủ hại chết đám người hiển nhiên sẽ chuyển dời thành người thiện lương.
"Bọn họ đã chết, ta còn sống, sinh mệnh mỗi người đều quý giá ngang nhau, mạng của ta cũng vậy, dưới tình huống ta đủ khả năng thì sẽ bảo vệ bọn họ, nhưng bây giờ, ta không thể bảo vệ bọn họ."
Đường Oánh giận tím mặt, nhưng cũng cưỡng ép nhịn xuống, đè nén lửa giận nói: "Nếu như ngươi không trở thành trận nhãn, bọn họ sẽ không có kiếp sau, ngươi thật sự muốn trơ mắt nhìn bọn họ đi chết sao?"
Bạch Trân Trân lắc đầu, đáp: "Ta có thể nhắm mắt."
Nói xong, Bạch Trân Trân chỉ chỉ, mình, có chút buồn cười nói: "Ngươi thấy ta giống oan đại đầu không? Ta thiện lương là thật, nhưng không có nghĩa là ta là oan đại đầu, có thể tùy theo ngươi an bài."
Bạch Trân Trân chớp mắt, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta cảm thấy bọn họ càng muốn báo thù chứ không phải kéo dài hơi tàn."
Đường Oánh sửng sốt chốc lát, lúc này mới nhìn về phía những tàn hồn mà nàng ta không xem ra gì.
Bạch Trân Trân không có ý định ngăn cản bọn họ, cô cũng không có khả năng ngăn cản, cho nên cô bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn nhóm tàn hồn đang gào thét lao về phía Đường Oánh.
Hơn năm ngàn tàn hồn, giống như đột nhiên đã thức tỉnh, bọn họ nhớ lại thù hận của mình, nhớ lại thù hận không đội trời chung với Đường Oánh, bọn họ cam nguyện hồn phi phách tán cũng phải báo thù cho bản thân.
Sau đó nàng ta phát hiện, vừa rồi tàn hồn đột nhiên bạo động công kích nàng ta không phải số ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận